Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Tuoi thơ nơi địa ngục 3

Tuổi thơ địa ngục 3
Cú ở trần truồng chịu phạt làm tớ bị viêm phế quản, viêm phổi phải vào nằm khoa Nhi của bệnh viện ông nội làm giám đốc.
Phòng rất nhiều trẻ con, đứa nào cũng được bố mẹ chăm sóc, chỉ mình tớ nằm chèo queo, thỉnh thoảng ông nội chạy vào khám cho cháu, còn cháo thì bệnh viện phát cho. Tụi kia mỗi lần bác sĩ, y tá vào chích thuốc, làm thuốc, chúng nó khóc la oe óe, bố mẹ dỗ dành giữ tay giữ chân để y tá làm, còn tớ biết thân biết phận, có khóc cũng chả ma nào biết, nên đành chịu, đau cũng cắn răng mà chịu, chích penicilline đau kinh khủng, mông cứ sưng như trái chanh , đầy mông… có cô Diệp y tá thương tớ một mình, mỗi buổi tối, cô cho cái chườm nước nóng bằng cao su của Liên xô chườm đít. Bà nội thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến tớ, tuần đầu tớ nằm bẹp trên giường ho sù sụ, mắt mũi đỏ kè, thêm cái bệnh hen di truyền từ ba tớ nữa nên cứ phải cầm cái lọ thuốc có cái nắm cao su ngậm vào mồm xịt xịt. Đến tuần thứ hai tớ đỡ hẳn, nhưng tớ mè nheo với ông nội để nằm nữa, vì sợ bà quá, tớ không muốn về nhà. Ông cho nằm thêm một tuần – đúng là một kỳ nghỉ đáng nhớ- chơi với mấy đứa kia, nhõng nhẽo cô Diệp từ cắt móng tay đến gội đầu, đủ thứ. Bà nội vẫn tiệt không thèm léo hánh ngó xem tớ sống chết ra sao…Mãi sau này tớ mới biết là bà giấu nhẹm chuyện tớ bị sưng phổi với mẹ tớ.
 Ra viện về nhà, buổi sáng đầu tiên được bà phát cho hai miếng bánh mì khô sấy tẩm đường mà mẹ tớ gửi về cả thùng vài ký. Rồi chả bao giờ thấy phát lần hai. Bà lại bắt phải theo đúng nội quy cũ mà làm. Mà tớ nói thật, tớ bắt đầu ương bướng sau vụ ốm nặng ấy, tớ cãi vung lên với bà nội mỗi lần đi học về trễ giờ quy định, ăn đòn thì ăn đòn, vết roi chồng lên vết roi, tớ đếch kêu đau nữa, cứ lỳ cái mặt ra cho đánh, tát, dúi đầu vào tường côm cốp, roi mây vút đét đét chả là cái đinh rỉ gì mới tớ…mỗi lần bị đánh tớ cứ mở tròn mắt ra nhìn bà nội trừng trừng….
Mấy tháng sau, bà nội đổi chiêu giáo dục kiểu khác, đi trễ về nhà là phải cắm đầu nấu cơm, đến khi dọn ra ăn, cái bàn ba người thì ông bà ngồi ghế, bà nội bắt tớ quỳ dưới đất, ăn cơm nhạt – không mắm muối, không rau, không thức ăn gì hết…Ông nội im lặng, chỉ lúc  lắc cái đầu…chả biết ông muốn nói cái gì.
Có khi tớ ăn cơm nhạt quỳ kiểu ấy tới ba lần trong một tuần. Bà Trác cũng biết chuyện ấy, lắm lúc bà Trác chờ tớ bê mâm bát đũa đi rửa ngang qua nhà bà ấy là bả lại cầm ra cho khúc bánh mì tây với bơ, đường ( Hồi xưa chỉ có mấy ông bà có con đi Liên xô thì mới được con gửi cho mà ăn) Cao lương mĩ vị bây giờ làm sao mà bằng được cái cảm giác được ăn miếng bánh mì bố thí ấy. Nhớ miết, không bao giờ quên.
Năm tháng vẫn qua đi như thế, tớ cũng chẳng ngoan hơn ngoại trừ cái danh hiệu học sinh giỏi hang tháng, ngày ấy xếp hạng học trò là thứ nhất, nhì ba, rồi lần lượt các thứ hạng sau đó. Tớ thì cứ nhất với nhì thôi.
Mùa đông kế tiếp lại đến, mẹ tớ gửi cho tớ một cái khăn choàng do một ông Liên –xô tặng…bà nội không cho đội, bắt đội cái khăn vải mùng xanh lem nhem, tớ len lén lấy trộm khăn mẹ gửi nhét vào cặp, ra đến đường mới choàng lên, vừa đẹp vừa ấm… ai biết đó là lý do để bà bắt phạt nữa. Về nhà chân sáo vì bạn bè khen Hương xinh thế, quên mất cất cái khăn mẹ cho. Về tới cửa, bà nội xông ra, giật cái khăn quàng ấy, bà cắt ra từng mảnh, vả cho mấy cái vào mồm vì tớ cãi lại bà, cho rằng khăn mẹ gửi thì tớ có quyền dùng, bà nội thì bảo mới nứt mắt đã đĩ thõa, dối trá… bà nội kéo tớ xềnh xệch ra khu nhà xí riêng của khu tập thể ( mỗi nhà có một nhà xí riêng biệt khóa cửa lại sau khi sử dụng) cách nhà hơn 100m. Bà nội mở cửa nhà xí ra, tống cổ tớ vào đấy, khóa cửa bên ngoài lại, trời đã nhập nhoạng tối, trong nhà xí ấy vừa hôi, vừa tối.
Để tớ miêu tả lại cái nhà xí ấy cho mọi người nghe. Nhà xí là tiếng người bắc gọi cái nhà cầu, chỉ dung để đi ị thôi. Nhà xí ấy thuộc loại tử tế hồi đó, nó giống xí xổm ( ngồi xổm để ỉa) mà mấy cái bệnh viện trong Nam vẫn sử dụng. Rộng khoảng 8 tấc (80cm) dài cỡ 1.3m mà bệ xí xổm chiếm hết 65 cm, còn một khoảng trống ở phía trước bệ xí là 65 cm rộng 80 cm, có một cái sọt để giấy đã chùi, một cái xô để xách nước, trên tường găm một cái que nan xe đạp ( Trong nam gọi là căm xe)  dùng để cắm giấy xén chừng bằng bàn tay, khi ị xong thì lấy để chùi đít.
Tớ ngồi bệt xuống cái sàn trước bệ xí, đói, muỗi cắn, tối đen, lạnh…giam đến hơn 7 giờ tối, bà nội xuống hỏi tớ có chịu nhận lỗi chưa, tớ trả lời: cháu không có lỗi, mẹ cháu cho, cháu đội khăn không có gì sai, bà bảo chưa biết lỗi thì ngồi tiếp. Càng đêm xuống càng lạnh , lúc tớ đứng lên nhảy cò cò, lúc chống tay vào tường hít hít kiểu hít đất cho nóng lên, chán lại ngồi, gần 10 giờ đêm, ông nội xuống mở cửa tha cho tớ ra, bà đâu chả biết, thế là tớ bị giam gần bốn tiếng đồng hồ trong nhà xí! Về đến nhà thì bà đã trùm mũ ngủ, thay bộ đồ ngủ trắng tinh đang nằm nghe radio, ông bảo tớ lau mình sơ sơ thôi rồi thay quần áo để đi ngủ, không cần học bài tối nữa.
Trẻ con thì cũng nghịch cũng phá, tớ bị phạt nhốt nhà xí thêm mấy bận, nhưng sau này tớ rút kinh nghiệm, biết là bị bắt nhốt là thủ theo cái bao diêm ( quẹt cây) và một tờ báo nhét vào bụng, mà phải giấu bà, nếu bà biết bà sẽ tịch thu. Bà nhốt tớ vào , vừa khóa cửa là tớ trải báo ra cái chỗ sàn con con ấy, lấy giấy báo xén sẵn se se lại như cây đóm, đốt lên, vừa sưởi vừa có ánh sáng thế là ngồi hát ông ổng. Nếu bị nhốt lâu quá, cái lần cả ông lẫn bà đều quên, nhốt tớ đến sang hôm sau, tớ đốt đến cả giấy đã chùi đít rùi, nó vừa thối, vừa khét kỳ cục lắm. Những kỷ niệm này nó hằn vào ký ức tớ như những vết thương không bao giờ lành lại. Ngay cả lúc này đây, viết những dòng này, tự nhiên tớ ngửi thấy mùi giấy dính cứt đang cháy nữa chứ!
 Còn nhiều và rất nhiều những cú bị phạt trời ơi đất hỡi, nhớ lại chỉ khiến tớ đau đớn và hận.
Tớ cám ơn  Mỹ bỏ bom Hải Phòng, vì nhờ có nó, tớ mới được mẹ tớ đội bom đón tớ về lại với bố mẹ… rời xa cái địa ngục kinh hoàng ấy…..( Nói cám ơn Mỹ thế này thế nào cũng bị súp pờ soi cho coi)….Giả sử thêm vài năm thế nữa thì có lẽ tớ sẽ thành một con thú man di, man rợ…..


38 nhận xét:

  1. ÔI...! Nghe kể sao mà thương cái Hương thế...!

    Trả lờiXóa
  2. Hồi đó bà theo ông, ông làm giám đốc bệnh viện Việt Tiệp Hải phòng.

    Trả lờiXóa
  3. " vừa khóa cửa là tớ trải báo ra cái chỗ sàn con con ấy, lấy giấy báo xén sẵn se se lại như cây đóm, đốt lên, vừa sưởi vừa có ánh sáng thế là ngồi hát ông ổng" ...
    .. có dạo sơ tán ở Hà Bắc, khoảng 5, 6 tuổi .. ( không có cha, mẹ, bà ngoại ) tớ cũng có lần bị phạt phải đứng ngoài trời đêm mà trời đêm mùa đông thì lạnh và rét kinh khủng ..... khi cô giáo vừa vào nhà là tớ chui ngày vào ...đống rơm gần đó ... khi có tiếng mở cửa là tớ lại chạy ra, đứng im ( cứ như là đứng chịu tội liên tục vậy .. ) ..hehe. Cũng đỡ hơn bà là dù sao, cô giáo cũng không dám để tớ một mình ngoài trời quá lâu, lỡ có chuyện gì thì họ cũng sợ ..
    ... cái bản năng sinh tồn .. khả năng thích nghi .. của bà và tớ giống nhau nhỉ ... ( ho !!! ) .. hehe ...
    .... xin chia xẻ nỗi đau của bà ..

    Trả lờiXóa
  4. Thương thiệt hông hay là khách sáo???? Híc! hỏi lại kiu3 này dễ bị quánh lắm hé yenson.

    Trả lờiXóa
  5. Tớ thấy cậu với tớ giống nhau y đạn! Khác có mỗi cái nớ thôi!

    Trả lờiXóa
  6. ừa .. khác cái đó làm nhiều khi tớ muốn ,,, nhè như cậu mà không được ... huhuhu ..

    Trả lờiXóa
  7. Tớ..đang...nhè......mắc cỡ quá đi!

    Trả lờiXóa
  8. thui đi bà ... cái gì qua thì cho qua luôn ... nhè tí tí thui nhé ... còn quá chời việc kia kìa ... bữa nào vào SG tui off với bà ..hehe

    Trả lờiXóa
  9. em chỉ đọc đã .... mít ướt rồi.... cho tớ ôm 1 cái nhé cô bé Hương ngày xưa kia ơi...

    Trả lờiXóa
  10. Giờ này mà bị dzậy là khép tội "bạo hành trẻ con " há cô ráo Hân?

    Trả lờiXóa
  11. em ghét ai đánh trẻ con... ghét cả ba mẹ nào mà gây nhau và đánh nhau trước mặt trẻ con... có đôi khi nó làm em ám ảnh...

    Trả lờiXóa
  12. Chị bị quánh quài, nên lỳ òi!

    Trả lờiXóa
  13. Nói thiệt chứ, đọc xong thấy ghét bà nội quá!

    Trả lờiXóa
  14. Tui hổng bít là ghét, hay oán, hay hận nữa!

    Trả lờiXóa
  15. tui nhớ cái " miếng bánh mì khô sấy tẩm đường", ngày đó là đặc sản luôn í ... mà cái thời đó ... sao nó khổ thế nhỉ ... nghĩ lại mà thấy ghê sợ ... và thấy thương lắm những người thuộc lớp chú, bác, cha mẹ ( bây giờ già hết rùi ) như cha mẹ tớ và bà ..( thời đó, con nít như tui và bà thì chưa cảm nhận gì nhiều )

    Trả lờiXóa
  16. Ừ, cái thời đó nghĩ lại thấy kinh hoàng, mà theo tớ hiểu bây giờ là được thùng bánh mì ấy, mẹ tớ phải nhịn ăn sáng ít nhất hai tháng trở lên.

    Trả lờiXóa
  17. Tội nghiệp cho bồ ghê, mà bà nội thiệt hay bà nội ghẻ vậy ?

    Trả lờiXóa
  18. Chào chị.Tối nay lang thang qua nhà chị.Đây là lần đầu tiên em đựơc đọc những điều trong entry chị viết.Thấy sao sao ấy:)

    Trả lờiXóa
  19. Dạ.Là thấy xót xa và không biết trong hòan cảnh ấy mình sẽ làm gì nữa.Chắc chết quá chị ơi:D

    Trả lờiXóa
  20. đang đọc :( thảm quá xá :(

    Trả lờiXóa
  21. Chị còn sống, mà khùng khùng nên nhớ lại tất cả dĩ vãng.

    Trả lờiXóa
  22. bà chị là người ác, và lạnh lùng ... không có nhân tính !

    viết ra được thế này, sẽ vơi đi trong lòng

    Trả lờiXóa
  23. NÓI RA ĐƯỢC HAY KHÓC ĐƯỢC CŨNG SẼ BỚT BUỒN.NHƯNG NHỮNG BỘ QUẦN ÁO QUÁ CŨ CHỊ CỨ GIỮ LẠI LÀM GÌ.BỎ ĐI VÀ MAY NHỮNG BỘ MỚI.NOEL SẮP ĐẾN RỒI.CHÚC CHỊ VUI

    Trả lờiXóa
  24. Vốn dĩ là hà tiện, nên cái gì cũng giữ hết á!

    Trả lờiXóa
  25. Em nói quần áo cũ là hiểu theo nghĩa bóng đấy nhé.Chuyện k vui em đã hoả thiêu hết rồi.Nhớ hoài sẽ rất nặng lòng.Công việc của chị dạo này có tốt k?

    Trả lờiXóa
  26. Hiểu mà, công việc như cứt chảy! Ngậm ngùi nhìn ngày qua!

    Trả lờiXóa
  27. hê hê, là Bà Của Chị hay là BÀ CHỊ dzậy???
    Đọc qua tưởng virginhood nói Hồ Lan Hương là người ác lạnh lùng, không có nhân tính!!!
    Nêu bạn nói Bà của chị Hương Lan thì tôi đồng ý! Ác như thú (mà thú cũng không đến nỗi nhốt cháu ở nhà cầu trong đêm lạnh, còn mình nằm ngủ nghe đài)!
    Nếu lần chị Hương Lan khỏa thân, kg có chú Dũng thì chị Hương Lan biết đâu thành thần vệ nữ rồi; May mà còn sưởi ấm kịp khôg chắc tiêu rồi!!!
    Bà nội của chị Hương Lan chắc chết không được nhắm mắt, không được siêu thoát sẽ là ma đói rét!!!
    Xuống địa ngục sẽ muôn kiếp làm quỷ gác cầu Nại Am!!!!

    Trả lờiXóa
  28. Ủa, Hương là con gái Bắc à ? Á, phụ nữ chớ, hehehe.
    Thiệt tình, sao trên đời lại có nguời BÀ độc ác và bất nhân vậy chớ. Mà cũng kỳ cục ông nội đường đường là giám đốc bệnh viện mà không hề có 1 động thái nào để bênh vực cháu hay phản kháng lại trước sự tàn nhẫn của bà nội !
    Có uẩn khúc gì bên trong phải không mụi ?
    Hay là bà ấy ghét Mẹ của mụi mà không làm gì được rùi dùng đòn thù sang cháu nội ?
    Thật là 1 tuổi thơ khắc nghiệt quá đổi... Hương à, sống mà nhớ lấy, nhưng đừng nặng lòng nữa, viết ra để cho nhẹ , và hãy quên đi, Hương nhé

    Trả lờiXóa
  29. bà nội là dân Kiên Giang, ba H yêu mẹ H mà bà nội không ưa mẹ vì mẹ là con gái Hà nội...có lẽ thế á Walk...Ông nội thì hiền lành và nhu nhược, bà chửi ông xa xả trước cả bác sĩ dưới quyền ngay phòng giao ban luôn ấy...Bà kinh khủng lắm, bà vẫn còn sống đấy , năm nay 100 tuổi...nhưng H không còn muốn dây dưa với bà nữa....

    Trả lờiXóa
  30. Kệ đi em, chị cũng trải lòng cho đỡ đau, đỡ hận ...kệ đi em...

    Trả lờiXóa
  31. Khiếp , Bà nội Chị ghê quá , em đọc mà sợ hết hồn , sao ba cái chuyện oái ăm trần ai nó ám vào tuổi thơ của Chị lâu vậy chứ , thương Chị thật đó

    Trả lờiXóa
  32. éc éc ý Su nói là bà của chị Hương ấy, chị Hương là nạn nhân sao lại nỡ nói chị ác á ... hiểu cho thoáng đi mừ. Văn phong net viết cho gọn á hic ;D

    Trả lờiXóa