- Ừ hỏi đi...
- Cô có hạnh phúc hông?
Lặng đi trong vài phút và mình trả lời cô bé :
" Hạnh phúc ư? Nó là cái gì đó thoang thoảng khó nói lắm, nhưng mà thôi cứ biết đủ là đủ đi để mình còn sống nổi con ạ..."
Một câu trả lời của một người đàn bà trung tuổi cho một cô bé đang lớn thì chỉ biết nói đến thế thôi.
Câu hỏi đó lởn vởn trong đầu mình, và mình đang cố soát lại xem bản thân mình có hạnh phúc không?
Thăng trầm của cuộc đời biến mình thành một mụ đàn bà có đến gần 60% tính cách đàn ông, mà cái nổi trội nhất là sĩ diện và chỉ muốn tồn tại là một người độc lập về mọi mặt, phần còn lại hết 30% là tính cách của bà mẹ, lúc nào cũng muốn dang tay che chở hết cho mọi người thân của mình và hết lòng chăm sóc cha con nó bằng cảm nhận, bằng hành động, bằng trái tim đầy yêu thương và trách nhiệm. Phần chót cùng là 10% tính cách rất đàn bà, xem phim rơi nước mắt, xem bài viết cười sặc sụa, mơ ước được tựa vào bờ vai của chồng để nhõng nhẽo, đòi hỏi yêu thương, được chồng con cơm cháo lúc đau ốm, được phép không quyết định gì mà chỉ tựa vào đôi tay của chồng - vô lo, vô nghĩ - tin tưởng chồng sẽ chỉ đưa vợ đến bến bờ của an lành và ấm áp...
Thế nhưng- cái tính cách độc lập đã khiến mình trở nên cứng rắn, trách nhiệm và chỉ huy hết mọi chuyện, chồng không biết có cảm thấy khó chịu hay bất hạnh không, mình thật lòng không đoán ra rõ ràng...Nhưng đôi vai mình gánh hết trách nhiệm bảo toàn một gia đình lắm lúc mình thấy nặng nề quá và căng thẳng, giao cho chồng, mình lại không tin lắm vào khả năng của chồng. Từ đó mình thấy rõ sự ỷ lại của cả hai cha con nó vào mình, và đôi lúc cái khát khao làm đàn bà thật sự nó trỗi dậy, nó làm mình nổi giận với tất cả bởi mình không có diễm phúc để chỉ được làm một người đàn bà yếu đuối....
Hạnh phúc ư? Định nghĩa chữ này quá khó...bởi nó là một phạm trù cảm xúc cảm nhận được trong mỗi hoàn cảnh, mỗi tình huống khác nhau,khó lòng mà đem ra đong đếm được...Chẳng hạn như lần chồng đưa đi cấp cứu và chờ mình đến sáng, mình cảm nhận được một niềm vui khó tả và nó là cảm giác hạnh phúc trong thời gian đấy...nhưng so sánh với cả quãng đời chung sống với nhau thì chồng đưa bạn bè của chồng đi cấp cứu và chăm sóc nhiều hơn vài trăm lần khi so sánh với lần đưa mình đi cấp cứu- tự dưng câu hỏi " Mình cũng vẫn còn thua vị trí bạn bè của chồng nhiều lần- tốt lành chó gì, chẳng qua là đưa mình thì cũng như đưa bạn chồng vậy!" và cái cảm giác mình bị bỏ rơi ngập ngụa trong đầu mình và khóc vì cảm nhận thấy nỗi buồn...Tự dưng xót mình, buồn cho sự hy sinh mọi thú vui cá nhân chỉ để chăm chồng con mỗi ngày...Vậy bất hạnh hay hạnh phúc đây? Và câu hỏi phản biện lại suy nghĩ này lại bật ra " Nếu mình còn có người để chăm sóc là hạnh phúc rồi, còn hơn là chả ai cần đến mình..." Thế là sao? hạnh phúc trong sự hy sinh? Vì có tiêu điểm để mà hy sinh? Không có điều đó thì đời mình chắc vô nghĩa????
Xem bộ phim của Mỹ, chỉ là cảnh một thằng đàn ông gồng mình lên để cứu ba mẹ con trong một trận động đất, núi lửa phun- bỗng nhiên mình thèm được cái cảm giác giao phó cả cuộc đời và sinh mạng mình vào tay của một người đàn ông vững chãi, một trái tim đầy yêu thương, đầy trách nhiệm như thế - thì mới là hạnh phúc-.
Bỗng dưng cái câu " cho anh cơm đi"' chồng kêu lên trở thành một câu nói gây khó chịu cho mình kinh khủng- mình đâu phải nô lệ? Và đến khi dọn cơm nhìn thấy chồng và con ăn ngấu nghiến ngon lành món mình làm cặm cụi bỗng dưng thấy tự hào và vui sướng trào lên trong chốc lát...thế thôi...
Hình như cái 10% đàn bà trong mình - chồng chưa chạm tới được- vẩn vơ đâu đó một nỗi buồn không tên và khát khao được phó thác thân phận đàn bà trỗi dậy....
Mất ngủ nguyên đêm- mệt- vật vờ.....