Côngồi lặng lẽ giữa đám đông, mọi người đang tán chuyện bằng một cái thứ tiếng với cô chả lạ cũng chả quen, và cô cũng chã hiểu mấy, ngoại trừ vài từ cô đã học lỏm đâu đó. Lúc đầu cô cũng cảm thấy mình như bị bỏ rơi giữa bàn tiệc, nhưng sau vài chục phút thì cô cảm thấy thờ ơ với việc đó- cũng vì công việc cả thôi, việc dẫn dắt gặp mặt, dịch thuật thì cô đã làm tròn trách nhiệm mình, và họ mời chồng cô thì mời cô cho phải phép, chả gì thì cô đã chạy lòng vòng giao dịch, xem xét đất đai cho họ suốt buổi chiều nay với mồ hôi đổ ròng ròng trên mặt.
Chồng cô sau màn giới thiệu cô với các bà vợ của khách thì ông ta hình như cũng quên sự hiện diện của cô ở đó. Ông ấy đang hào hứng sôi nổi tán chuyện với mấy cặp vợ chồng khách hàng chuyện trên trời dưới biển. Cô câm lặng với một nụ cười giả tạo trên môi mỗi khi mấy bà khách liếc nhìn cô với vẻ tò mò thương hại. Câu chuyện sôi nổi chả có chỗ cho cô xen vào lời nào, mà cô cũng có biết nói thứ tiếng của họ đâu. Cô chăm chút cho con cún cưng cô luôn ẵm trên tay để quên đi cái hiện thực ồn ào-bằng những cử chỉ lặng lẽ và cô đơn.
Cô biết, nhiều cặp mắt đâu đó, quen và không quen, thỉnh thoảng liếc nhìn cô thương hại, nhưng cô vẫn ẩn nhẫn chịu đựng, cũng đã quen với cái cảnh này rồi mà. Công việc là trên hết, cô tự nhủ lòng mình như thế, xong việc sẽ có tiền mà làm những việc cô hằng mơ ước, hãy nhẫn nhịn, nhịn không phải nhục. Cô cố gắng giữ mình chìm trong cái tĩnh của mặt nước hồ thu.
Bất chợt chồng cô hỏi cô gì đó về việc làm sao vẽ lại bản đồ đất, cô giật mình như bị quăng ra giữa đường đầy xe cộ, mất mấy phút cô mới trầm giọng nén nỗi giận vào lòng để trả lời : cô sẽ vẽ vào ngày mai! Lòng cô chợt bùng lên ý nghĩ thật chua xót, họ chỉ coi cô là công cụ kiếm ra tiền chứ không phải là vợ chồng hay đồng nghiệp nữa. Ánh mắt cô giận dữ và giọt nước mắt đã lưng tròng, cô nghiến răng nuốt nỗi chua xót ngược vào trong-không ai nhận ra điều gì diễn ra trong tâm trí cô- tất cả vẫn chộn rộn, nhai, nuốt, gắp, uống và nói vung vẩy tay chân.
Tâm trí cô cuộn lên với ý nghĩ sắp xếp công việc sao cho hoàn hảo và làm sao “chém đẹp” lấy chi phí, hoa hồng của họ, cho bõ cái nhẫn mà cô chịu đựng. Cô hối tiếc sao nhận lời chồng cô để đi ăn cùng họ. Mười mấy năm vợ chồng mà khoảng cách biệt văn hoá, phong tục vẫn chưa thể xoá nhoà.
Cô chợt nghĩ đến thân phận những người vợ mua, những người phụ nữ ấy không thể dùng ngôn ngữ để giãi bày, cũng không có tình yêu, cũng như thời gian yêu nhau,tìm hiểu như cô thì làm sao họ chịu đựng nổi cái khoảng cách biệt phong tục tập quán của người phối ngẫu của mình? Cô rùng mình với những vụ cô dâu tự tử hay bị giết. Cô tự hỏi có khi nào cô không kiềm chế nổi bản tính hoang dã của mình mà cô sẽ cầm dao hay bất cứ thứ gì để giết chết người chồng khác dân tộc của mình không? Cho dù bình thường cô không thò tay giết con kiến nữa! Cô không dám nghĩ tiếp!
Cô đã từng nắm hàng vốc thuốc ngủ với ý định huỷ diệt cuộc sống của bản thân cô khi cô rơi vào trạng thái cô đơn đến tột đỉnh khi chung sống với người chồng khác sắc tộc. Nhưng nghĩ đến con, đến mẹ già mà cô đã vượt qua nỗi buồn để tự đứng lên lại. Và cô cũng sợ mang tiếng với xã hội là kẻ lắm chồng mà không dám dứt khoát quay lưng lại với ông ta. Cô tự bảo mình “ Số phận mình đã vậy! Hãy nhẫn nhịn” và cô vẫn tiếp tục sống.
Ban ngày cô lao mình vào công việc như một con điên, ban đêm cô lại lao mình vào những con chữ, nó chính là cứu cánh của cô trong những lúc này!
Cô đang viết vậy mà điện thoại lại réo vang, uể oải cô nhắc máy, giọng của chồng cũ cô vang lên trong điện thoại: “ Em có khoẻ không? Dạo này ra sao em?” Cô lặng im mất một lúc, ý nghĩ loạn xạ trong đầu, biết nói gì đây? Chả lẽ lại khóc tức tưởi mà bảo rằng cô đang cô đơn? Cô chỉ nói gọn khoẻ lắm, bình thường như mọi ngày và cô khoe với anh ta, con gái học xuất sắc, có học bổng cao nhất, rồi im lặng, anh ta cũng im lặng thở dài cuối cùng thì bảo cô rằng “ Anh rất nhớ hai mẹ con” và buông máy.
Cô thở dài, nhìn lên trần nhà trắng tinh, nước mắt nhạt nhoà, che phủ hết con chữ. Cô ngậm ngùi cho số phận của mình! Đã quá nửa đời người, dốc bên kia cuộc đời cô đang bò xuống.