Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Lạng sơn -Hoà Bình-Entry for November 29, 2007

                                             Sông Kỳ cùng nước lũ lên
 
Đi băng rừng lúp xúp khoảng nửa tiếng, ba con tôi đến khu lán trại của trường. Những căn nhà vách nứa mái rạ tuềnh toàng, trời Lạng sơn sẩm tối đổ lạnh, tôi tha thẩn chơi ngoài đống cát trong khi ba dọn đồ vào lán, quần áo tôi vẫn ướt hâm hẩm, ba là đàn ông nên không để ý thay quần áo khô cho tôi, tôi thấy rét nên đào cát thành cái lỗ và chui vào nằm rồi kéo cát phủ che người chỉ thò cái mặt ra, ấm ghê, và tôi ngủ ngon lành trong hố cát cho đến tối mịt ba ra gọi tìm nháo nhác tôi mới tỉnh dậy và lồm cồm dũ cát đứng dậy trả lời cho ba biết tôi đang ở đống cát. Quần áo thì khô nhưng đầy cát, ba kéo tôi đi rửa mặt thay đồ và ra nhà ăn của trường ăn tối. Những miếng bột mì luộc dầy to như cái đế dép Lào, nhão nhão, sống sống được cắt ra chấm nước muối ăn thay cơm, một tí canh rau rừng nhiều nước-lõng bõng húp cho trôi mấy cục bột luôc hôi rình mùi gián, thế thôi! May mắn là tôi đã lang thang ở nội trú nên ăn cái món dép lào luộc ấy vẫn còn ngon hơn món cháo hổ lốn ở nhà trẻ mà tôi từng phải nuốt mấy tháng trước. Tôi ăn no căng rốn, làm thêm bát nước lá gì mà tôi không biết và theo ba về lán để ngủ.
Mỗi sáng dậy theo kẻng, ba bắt tôi phải tập thể dục theo ba và chạy bộ vòng quanh khu lán trại, tôi vừa chạy vừa ho lụ khụ vì lạnh, cái đất Lạng sơn buổi sáng sương mù lạnh thấu da thịt, nhưng ba tôi bảo tập thể dục khoẻ người. Thỉnh thoảng cô cấp dưỡng dúi cho tôi bát cơm, mẹ đưa ba một gói ruốc mặn dặn ba cho tôi ăn thêm bồi dưỡng, thế là tôi bưng bát về lấy ruốc rắc vào bát cơm, rồi ngồi nhẩn nha nhai từng tí một, cái ngon lúc ấy thì không có cao lương mỹ vị gì bây giờ có thể sánh nổi.
Hàng ngày ba lên lớp giảng bài, tôi tha thẩn chơi ở gần cửa lớp với hai , ba đứa con của mấy giáo viên đem theo sơ tán, nghịch đất, đốt củi, xây nhà bằng mấy cục đá lượm ở đó. Chiều về, ba dắt tôi ra bến sông Kỳ Cùng tắm giặt, ba giặt đồ còn tôi thì cởi tuốt tuột vùng vẫy dưới sông vừa tắm vừa bắt cá, có hôm chơi lâu quá rét thâm tím cả môi mới chịu leo lên bờ trùm chăn.
Có một lần cách bến sông khoảng hơn 200 m phía bên kia sông- đất Trung quốc-ba tôi bảo thế, tôi nghe tiếng phèng gõ liên hồi, tôi lần theo bờ sông đi lại gần và xem họ làm gì. Cứ sau hồi phèng gõ liên hồi là thấy mấy chú bộ đội Trung quốc dắt ra một toán người đứng xếp hàng. Phèng ngưng là thấy họ đá mấy người xếp hàng ấy ngã quỳ xuống đất xong rồi phèng lại kêu lên chát chúa chậm hơn thì tôi thấy một vật như cái kiếm vung lên sáng loá cả mắt tôi và một người không đầu nằm sóng xoài ra đất. Tôi nín thở, không kêu được tiếng nào, mồm há ra sợ đến chết đi được mà chân thì không thể nhấc lên được- cứ như bị chôn chân xuống đó- tôi xem hết họ chém toán người ấy, thấy máu loang đỏ cả đất. Họ bỏ đi rồi, tôi bò bằng bốn chân về chỗ ba đang tắm và lắp bắp kể lại cho ba nghe, ba nhìn tôi nghiêm khắc bảo “Cấm con không được xem mấy cái chuyện ấy nữa”, ba bảo tôi đứng chờ và đi ngược ra phía tôi vừa bò về, ba quay về mặt ba tái mét. Hôm sau, ba bế tôi đi tắm ở chỗ phía dưới, xa hơn chỗ cũ cả cây số. Và chỗ đó trở thành bãi tắm giặt của ba con tôi. Nhưng dù có xa thì tôi vẫn cứ nghe thấy tiếng phèng la vài ngày lại một lần nhưng nghe nhỏ hơn nhiều so với âm thanh ở bãi tắm cũ.
Ở với ba thì sướng hơn ở nhà trẻ, nhưng không bằng ở với mẹ, ba tôi cứ thảy tôi chơi thơ thẩn một mình. Có lần tôi rủ mấy đứa trẻ ở cùng đi theo lối mòn sau khu lán đi vào rừng ăn quả bứa, đi mãi, mải chơi, trời về chiều, tụi nhóc tôi bị lạc trong rừng, mấy đứa kia khóc như ri chúm nhùm một đống, còn có mình tôi đi loanh quanh tìm đường ra, may mắn cho tôi là hay được nghe ba kể chuyện cổ tích cô bé bị mẹ ghẻ bỏ trong rừng, nên khi tôi vào rừng, ghé đâu hái trái là tôi bẻ cây làm dấu, tôi mò được mấy dấu bẻ cây ấy mà dẫn tụi trẻ con đi ngược ra, ra tới gần bìa rừng thì trời đã tối mịt mù, tôi nghe tiếng ba tôi gọi tôi thất thanh vang vọng, đi thêm chút nữa thì tôi thấy ánh đuốc lập loà nhiều lắm, tôi gọi ba tôi inh ỏi, ba tôi lao vào rừng thấy tôi tỉnh bơ, quần áo rách lung tung, ba gôm cả bọn lại dắt ra khỏi rừng. Về đến lán ở, ba bảo nằm úp xuống chõng, giơ mông ra, ba quất vào đít tôi tơi bời, tôi giật nảy cả người với mỗi roi quất xuống, thế mà tôi không khóc. Ba càng giận hơn vừa đánh vừa hét tôi. Hết đánh, ba kêu tôi ngồi dậy và bảo tôi “Con làm ba sợ lắm có biết không?” tôi khóc oà lên ôm cổ ba lí nhí xin lỗi rồi hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa. Ba ôm tôi trong lòng vừa xoa mông tôi,vừa hỏi “Con có còn đau không? Ba giận quá nên đánh con sưng hết cả đít đây này!” Ba xoa mãi, nhưng vết roi đã chuyển thành màu xanh tím trên mông và lằn sưng lên như con lươn.
Mấy ngày sau, mẹ lại đón tàu hoả mang đồ ăn lên tiếp tế cho tôi, mẹ nghe ba kể lại chuyện tôi nghịch ngơm vậy và bị ba đánh sưng mông, mẹ lật đật vạch quần tôi ra xem, mông tôi lằn ngang lằn dọc, tôi hí hửng bảo mẹ “ba vẽ màu lên đít con”. Mẹ khóc sụt sịt, mẹ kếu ba ra nói chuyện gì đó. Sáng hôm sau mẹ dắt tôi đi lên tàu về Hà nội.
Về Hà nội được mấy ngày, tôi lại được mẹ đưa lên Hoà Bình ở với ông bà Tộ là chị gái của ông ngoại tôi.
Nhà bằng gỗ, cột nào cột nấy tôi ôm không hết vòng tay (vòng tay đứa bé 5 tuổi mà) nhà có cái hàng hiên, có cái bục gỗ ngay cửa ra vào, cánh cửa mỗi lần đóng là nó rên lên kèn kẹt. Tôi hay ngồi trên cái bục cửa ấy để nhặt rau cho ông bà. Bà Tộ dạy tôi vo gạo nấu cơm bằng củi, thổi lửa bằng cái ống tre nâu đen bóng loáng. Cái nồi thì bằng đồng, đít loe ra, miệng túm lại, nấu lần đầu tiên là được bà khen “thổi cơm khéo” bà bảo lần sau ghế cơm thì nhớ gạt than xung quanh nồi để cháy không bị đen ở giữa. Tôi được ăn cơm độn ít sắn, nhưng ngon hơn nhiều cái món bột mì luộc “dép lào” ở Lạng sơn và món cháo bột mì ở nhà trẻ.
Sáng sáng bà Tộ kéo tôi ra nương sắn sau nhà, cuốc đất vun luống. Ông Tộ làm cho tôi cán cán cuốc nhỏ gọn vừa tầm của tôi để cầm. Trưa về nhà, bà Tộ dạy tôi thái cây chuối để trộn cho lợn ăn, bà dạy cho tôi leo lên cối đá nhịp chày giã ngô nuôi gà. Tôi bé tẹo, mỗi lần đạp xuống là chùn hết cả người lại cho cái chày bật lên, khi chày giã xuống tôi như được bay lên vậy, phải túm lấy cái dây thừng mà ông bà treo vào tường ngang tầm với của tôi để khỏi bị bắn đi mất. Chỉ vài bữa vụng về là tôi biết cách nhún đúng nhịp để giã được ngô mà không mất sức hoặc bị hất té xuống đất. Ông bà xoa đầu khen tôi đảm đang.
Được vài tháng, tôi lại gây ra chuyện, chả là đi cuốc nương để trồng khoai, tôi lo cuốc đua với ông Tộ, không cẩn thận, tôi cuốc chân tôi, bật tung cả móng hai ngón chân, máu chảy đầm đìa, ông Tộ cõng tôi về nhà, rồi nhai thuốc Lào đắp chân tôi cho cầm máu. Đêm ấy tôi đau buốt chân, khóc rưng rức vì đau, sáng hôm sau chân sưng vù không đi được nữa. Nằm nhà đau đến nỗi không thể ăn được nữa, ông Tộ đạp xe về Hà nội báo cho mẹ tôi, tôi sốt lên hừng hực, bà Tộ đắp khăn ướt cuộn lá cho tôi mà tôi vẫn sốt mê man, chân sưng tím ngắt. Mẹ lên ngay cùng ông Tộ, đón tôi về Hà nội đưa tôi vào bệnh viện. Chả nhớ nổi mấy ngày nằm bệnh viện nữa, nhưng tới cả gần một năm sau, móng chân tôi mới mọc lại và nó vẹo sang một bên rất buồn cười.
Lần này thì tôi được ở lại với mẹ luôn ở Hà nội và ba cũng trở về từ nơi sơ tán. Tôi lại được ngủ chung với ba mẹ trong cái phòng con tí đã kể ở entry trước. Tôi lại được nằm giữa ba mẹ và líu lo “chân này, tay này cho mẹ, còn chân này tay này là cho ba”. Và ngủ ngon lành trên cánh tay của mẹ, thỉnh thoảng ngủ say quá quay ngược đầu gác chân lên cổ của ba. Và ngày thường ba mẹ đi làm thì chạy ra phố chơi với lũ con trai cùng phố, đánh nhau, đuổi nhau làm tụi nó sứt đầu mẻ trán, thế là chiều về bị mách lại bị ba quất cho vài roi sưng mông. Chừa vài ngày rồi lại tiếp tục, lại bị ăn đòn tiếp.
( Còn tiếp….về Hải phòng ở với bà nội, ông nội …địa ngục là đây…)


 

7 nhận xét:

  1. Chuyện của chị rất thú vị.Nhưng đọc tới đoạn bọn lính TQ man di,mọi rợ giết người,thật tình em có cảm giác buồn nôn.

    Trả lờiXóa
  2. Hình như là cái hồi đó bọn tàu làm cái chiến dịch hồng vệ binh gì đó, tụi nó giết nhiều lắm...kinh lắm, còn nhỏ mà ký ức chị nó vẫn lưu lại mấy cảnh đó.

    Trả lờiXóa
  3. Mẹ Đốp nhớ save cả vào chổ nào đấy tất cả những bài viết nào giờ.. Quí lắm bậu cưng à...

    Trả lờiXóa
  4. Giết người như ngoé mà mở miệng nói nhân nói nghĩa,rồi bây giờ còn đem cả ông Khổng ra nhát ma người ta.Nếu so sánh chúng với bọn đạo đức giả,e rằng tội nghiệp và thiệt thòi cho bọn này

    Trả lờiXóa
  5. “Con có còn đau không? Ba giận quá nên đánh con sưng hết cả đít đây này!”
    Đọc tới đây, em khóc luôn (đang ngồi ởc ty mới khổ)

    Trả lờiXóa
  6. Dzậy mới lạ, ổng quánh chị hổng khóc, mà ổng nói dzị chị khóc ầm!

    Trả lờiXóa
  7. Ba chị là một người tuyệt vời

    Trả lờiXóa