Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Đứa trẻ không hề biết nó bị quấy rối tình dục.

Chín tuổi, con bé chưa có cái gì để gọi là lớn hay phổng phao, chỉ có gương mặt dễ yêu. Nó được gửi xuống Hải Phòng để ở với ông bà nội. Căn nhà bệnh viện cấp cho ông nó là Giám đốc Bệnh Viện nằm ngay trong khuôn viên của bệnh viện, nằm chung trong dãy nhà kiểu Pháp dành cho mấy bác sĩ lớn, có chừng 4 gia đình sống trong dãy đó. Nhà ông nội nó hơn mấy nhà khác ở cái mảnh vườn con con ngay đầu nhà.
Một đứa trẻ sống trong cái khuôn viên toàn người lớn như ông bà, nó có một đứa bạn duy nhất sống cùng khu đó là Tố Nga trạc tuổi nó. Nhưng mấy tháng sau, bà nội nó cấm nó chơi với con bé ấy vì bà nội nó "không ưa cái bà Trác Huế ấy" vì bà ta kênh kiệu ra vẻ quý phái hơn bà nội nó.
Nó chẳng còn biết chơi với ai ngoài mấy con gà và mấy con giun ở trong vườn nhà. Đôi khi bà nó cho phép nó đi ra thư viện của bệnh viện cách nhà vài trăm mét. Với nó đó là những giờ phút thật sung sướng vùi đầu vào đống sách của thư viện, sách trẻ con, sách truyện tiểu thuyết là cả một kho tàng quý báu với nó. Mới chín tuổi nó đã ngốn ngấu từ Marxim Gorky tới Thép đã tôi thế đấy, Ruồi trâu, Viết dưới giá treo cổ, Leon- tonstoi....Vô gia đình, Túp lều bác Tôm....có bao nhiêu thứ trong thư viện nó đều tranh thủ ngốn ngấu nhồi nhét vào cái đầu bé tẹo của nó.
Thủ thư của thư viện là một ông đầu hói, chắc cỡ chừng 40, theo nó là rất già, nó cứ gọi là bác Thao. Ông ta sống ở ngay trong cái thư viện ấy một mình, ở cái phòng chót cùng, nó chưa bao giờ léo hánh đến.
Nó đọc rất nhanh, nên sách trẻ con chả mấy chốc hết, nó mon men ra khu vực kệ sách cao nhất, to nhất, những cuốn sách dày cộp quyến rũ nó vô cùng. Nhưng ông Thao hay cấm nó không cho nó đọc sách trên những kệ ấy, nó năn nỉ , ỉ ôi và cuối cùng ông ta cũng rút một cuốn dày dày đưa nó với điều kiện nó phải ngồi trên đùi ông ta mà đọc. Ông ta giải thích là ngồi như thế thì lỡ có người lớn vào sẽ tưởng ông ta đang đọc cho cháu nghe truyện.
Được hơn chục cuốn sách dày, thì có một lần nó nhận ra bàn tay của ông ta mon men kéo cái chun cạp quần nó, nó biết khó chịu và chuồi xuống đi về. Nhưng cuốn sách thật hấp dẫn trí óc trẻ con của nó, nó cứ muốn biết tiếp theo là cái gì cho nên dù ghét , nó vẫn bò lên thư viện để đọc tiếp....cái bàn tay kinh khủng ấy ngày càng leo thang hơn nữa, có lúc còn lùa cả vào áo nó nữa....và cuối cùng nó đã kinh hoàng thật sự khi bàn tay gớm ghiếc ấy tụt hẳn quần nó ra...nó hét thất thanh và bỏ chạy về nhà, hai tay vẫn ôm khư khư chặt lấy cái lưng quần đã bị kéo đứt, chui vào giường nó trùm chăn kín mít, nó khóc, bà nội nó hỏi lý do, nó sợ hãi, khóc thút thít và bà nó bắt nó nằm úp xuống đánh năm roi vì cái tội "hỏi không trả lời".
Nó không bao giờ bén mảng đến gần cái thư viện ấy nữa. Mỗi lần nó đi rửa bát chén sau dãy nhà mà nhìn thấy ông ta đi xuống nhà ăn bê cặp lồng cơm về là nó nhủi ngay vào góc bể rửa chén trốn, mặt tái mét, thở hào hển như ma đuổi.
Nó chỉ biết đó là sợ hãi, kinh khiếp. Nó vẫn không hề biết đấy là chuyện gì. Nó sợ, nó sợ đến nỗi đêm nó mặc hai ba cái quần để đi ngủ, cho dù mùa hè nóng chảy mỡ.
Rồi thì nó cũng được trở về nhà ở Hà nội với ba mẹ nó- Không một ai biết đến chuyện đã xảy ra cho nó. Bởi thời ấy ba mẹ, ông bà đều phải đi làm và chiến tranh- Nó được dạy "yêu Bác Hồ", nó được dạy "5 điều bác Hồ dạy", nó được dạy "căm thù bè lũ Mỹ , Nguỵ" ...nhưng nó không được dạy " Bị quấy rối tình dục là thế nào.." , nó không được dạy "làm sao để biết mà tránh những nguy hiểm khi tiếp xúc khác giới tính.." Không ai dạy nó cả.
Nó lớn lên và chỉ muốn thành bọn con trai, nó biết dùng sức mạnh của nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn....
Suốt cho tới khi nó học xong trung học ở Sài gòn, nó ngỗ ngược y như một thằng con trai, hơi một tí là nó cột áo dài, tháo guốc ra đánh lộn đánh lạo.
Nó yêu khi bắt đầu đã đủ lớn, nhưng nó rất sợ những bàn tay mò mò tới lưng quần nó...mò tới là cả người nó đông cứng lại. Nó đếch biết khoái cảm tình dục cho dù có con và có tới hai thằng chồng cho đến năm nó hơn bốn bó, nhưng rồi tuổi thọ của khoái cảm cũng cực ngắn và nó chán ghét tình dục. Nó chỉ được cái hay là diễn kịch giỏi nên chả ai biết nó kinh hãi món tình dục thế nào.....Nó hay đếm thầm mỗi khi làm tình và ù té đi tắm cho thật lâu mỗi khi xong việc.....
Mẹ nó chưa hề biết chuyện này....chả ai biết...thôi thì cứ như là một câu chuyện để giải toả nỗi sợ mấy chục năm nay.......

45 nhận xét:

  1. ặc ặc , tưởng bàn tay mò tới đâu, tò mò cứ để vậy coi sao chứ ... chiện này thật bao nhiêu phần trăm dzị ???

    Trả lờiXóa
  2. 100%! Lấy hết can đảm để viết!

    Trả lờiXóa
  3. Suy nghĩ và đắn đo vô cùng- tính để chết mang theo- nhưng nghĩ đến những bà mẹ có con gái nên cuối cùng mình phải viết.

    Trả lờiXóa
  4. thì ra cái bàn tay lông lá đó là tội đồ cho sự lãnh cảm tình dục của chị H ... ;-)

    Trả lờiXóa
  5. Mỗi lần đọc báo thấy trẻ con bị xâm hại tại sao chị uất hận...em hiểu chứ?

    Trả lờiXóa
  6. ở đây, xu hướng né tránh nói về giới tính, sinh lý, nên không bik dạy con đặc biệt con gái về giới tính và bik tự bảo vệ .

    Trả lờiXóa
  7. Đúng thế! Và cái tổn thương của đứa trẻ nó phải mang cả đời....sau này chị theo con gái chị kỹ lắm- mịa theo tới nỗi nó phát ghét chị....

    Trả lờiXóa
  8. chị thàng thư viện giờ bao nhiêu tuổi ?

    Trả lờiXóa
  9. ông canh thư viện cũng đáng thương thôi chị, đàn ông sống một mình, đơn chiếc, thời đó làm gì có bia ôm như bây giờ mà dễ giải quyết sinh lý ... bí lâu thì khó kiềm chế, làm càn. thử nghĩ coi con nhỏ xinh xắn phổng phang ngồi trên đùi, ai mà chịu nổi ?
    bởi vậy, trên đời này thiếu mấy em đĩ, xã hôi loạn là cái chắc !

    Trả lờiXóa
  10. thời đó, để làm trong sạch xã hội, em nào lén lút đi làm đĩ, bị bắt đi vào trại giáo dục nhân phẩm mút chỉ thì phải.

    Trả lờiXóa
  11. Sao nó hem lấy vợ mà lại lạm dụng trẻ em vậy?

    Trả lờiXóa
  12. Nếu nó còn sống có khi cũng 80 không chừng....

    Trả lờiXóa
  13. Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được Su à. Nó là con yêu râu xanh!

    Trả lờiXóa
  14. Phải viết để cho lớp sau nhìn thấy cái xứ Bắc thời đó nó khốn nạn chả kém ai....chị nói em nghe, chị ngẫm, nhớ, đau, tủi nhục- nghĩ mãi có nên viết ra hay không....Tất cả can đảm phải đem ra để viết và bỏ hết những cái mà nghĩ lại đau như cắt tim ấy...

    Trả lờiXóa
  15. Có thằng bj bệnh đó chị, kể cả khi nó có vợ rồi nó vẫn lạm dụng tình dục trẻ em.

    Trả lờiXóa
  16. Nghe chuyện đứa bé 12 tuổi học lớp 6 có thai 6 tháng với lão hàng xóm 64 tuổi mới kinh làm sao!
    Lão ấy không học đạo đức à ?

    Trả lờiXóa
  17. chị nói như vậy là không công bằng rồi, chị bạn em người nam, người miền tây bị chính bố ruột hiếp dâm này, bà mẹ người nam thút thít chịu đựng ...
    trong nam, xứ miền quê cũng đầy cảnh lạm dụng con nít, cưỡng hiếp đấy thôi

    Trả lờiXóa
  18. trời ơi, muốn lấy vợ là lấy được hả chị ?

    Trả lờiXóa
  19. Su không bênh vực thằng cha đó, chỉ là nhìn xã hội mất cân bằng thì sẽ có nhiều chuyện xấu xa phát sinh thôi.

    Trả lờiXóa
  20. Chuyện bây giờ mới kể, nghe chạnh lòng! :(

    Trả lờiXóa
  21. Em lại không chịu hiểu thêm về chị nói nữa òi: Ngày xưa, họ bảo chuyện dê con nít, cưỡng hiếp con nít chỉ có ở miền Nam vì dân Nam đồi truỵ, thác loạn- miền Bắc không bao giờ có chuyện đó vì chủ nghĩa xã hội là tốt đẹp là đạo đức...họ nói dối! Chị chính là đứa trẻ 9 tuổi ấy đấy. Vết thương không bao giờ lành.

    Trả lờiXóa
  22. Không thể tưởng tượng ra nổi bọn đàn ông ác như thế....

    Trả lờiXóa
  23. Em nghĩ nếu đã nói ra được tỉ sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn 1 chút. Dù bất kỳ nơi nào, hoàn cảnh nào nếu có đủ sự quan tâm, tình thương thì sẽ có ít những chuyện buồn, đau lòng xảy ra. vậy nên ta hãy cứ yêu thương nhau nhiều hơn và quan tâm nhau nhiều hơn nếu có thể.
    hết hẳn bệnh chưa mà viết ra vậy trời... đang bệnh mà cứ ám ảnh kiểu này cũng khó mà lành lắm à.

    Trả lờiXóa
  24. Nếu nói ra được như thế là hết bệnh rồi!

    Trả lờiXóa
  25. Mình nhớ hồi năm 1976 , ba mình dắt mình về quê thăm nội ờ Quảng ngãi . Phải đi làm mấy chặng . Đoạn dừng ở Nha Trang xếp hàng mua vé đi tiếp , ngồi thức cả đêm , đến khi cái cửa tò vò hé mở , cả dòng người xôn xao nhốn nháo đứng lên xếp hàng . Chẳng biết do tâm lý lo sợ hết vé không đến lượt mình , hay do cái thói luôn tranh giành của người VN mà dòng người cứ thế thúc , ép chặt vào nhau ...Mình nhỏ bé và bất lực thấy rõ khi nhận ra có một vật gì tròn tròn , cứng và nóng hổi cứ ép chặt vào mông ... khó nhọc và xấu hổ , giận dữ và nhút nhát ... Khi đó mình mới 14 tuổi thôi ...Mình ráng né tránh , ráng chịu đựng ... nhưng chỉ vài phút sau , nỗi nhục nhã đã không thể kìm nén được . Con bé 14 tuổi bùng nổ như quả bom , nó quay hẳn người lại và nhìn thẳng vào người bộ đội ép ngay sau lưng nó và hét lên : Ông làm cái gì vậy ? tại sao ông lại làm như thế ? Rồi nó khóc nức nở , khóc trong nhục nhã ê chề ...cả dòng người dang xôn xao nín lặng , bằng ấy ánh mắt dồn về phía người lính kia ...nhưng không ai nói gì cả ... Người lính thì đỏ bừng mặt mày , cố gắng phân bua ... Còn mọi người thì dường như ai cũng trong cơn bối rối . kể cả ba nó .( Mình chẳng thể nào quên được , nỗi xấu hổ này đi theo ám ảnh mình suốt cả cuộc đời . Thật đó các bạn ạ . Cho nên hãy cố gắng bảo vệ con cái mình nhé . Đừng để chúng rơi vào hoàn cảnh này )
    Cũng chỉ vì bị ám ảnh bởi quá khứ mà mình giữ con gái tới 21 tuổi mới cho ra tiệm cắt tóc gội đầu lần đầu tiên trong đời . 21 tuổi mà ai củng bảo nó chỉ 13 . Sinh ra ở Sài Gòn mà khi ra trường đi làm việc , từ quận 4 về đến nhà ở Tân bình nó bị lạc đến tận 11 giờ đêm , không tìm thấy đường về và nhút nhát đến độ không dám hỏi đường ...Bây giờ nó 27 tuổi và đã có 2 con ... Người làm mẹ như mình mỗi khi nhớ lại những chuyện như thế này nước mắt rưng rưng , cảm thấy mình có lỗi với nó ...

    Trả lờiXóa
  26. Bệnh nằm cứ nghĩ miên man....tự dưng không chịu nổi nữa, phải viết....

    Trả lờiXóa
  27. Mình chỉ buồn thôi cậu. Lúc ấy biết gì....

    Trả lờiXóa
  28. Chị à, giờ thì em vẫn dạy trẻ con ở lớp thế này:

    Không ai trừ người rất thân của con được phép sờ vào các chỗ kín của con, đó là chỗ này... chỗ này nữa...
    Nếu có người lạ sờ vào đó, con hãy la to lên vì họ làm thế là phạm tội, kể cả khi đó con cảm thấy có vẻ thích đi nữa, con cũng không có lỗi gì. Hãy báo cho cha mẹ ông bà biết ngay nếu có việc đó xảy ra.

    Mà bài học này tụi nước ngoài dạy em đó chị. Còn VN ta chỉ dạy noi gương bác Hồ thôi. :( Noi thế nào, chịu!

    Trả lờiXóa
  29. Ai yêu nhi đồng bằng bác hồ chí minh, ai yêu bác hồ chí minh như các em nhi đồng.......ặc ặc....

    Trả lờiXóa
  30. @dauchandiadang: chị bảo vệ con gái vậy thì quá nguy hiểm cho con gái chị, sẽ trở nên nhút nhát và kém khả năng thích ứng, và khả năng phản xạ, phản kháng khi gặp sự cố.

    câc bà mẹ bảo vệ con mình nên bằng cách nói rõ mọi điều một cách rành mạch, minh bạch để đứa trẻ nhận thức được, và dạy các đối mặt với sự cố, cách phản ứng.

    Trả lờiXóa
  31. ka mong là khi viết ra được rồi thì Hương sẽ thoát được luôn cái nỗi ám ảnh đó. Nhỏ này sao đời gặp nhiều thứ gian truân đến thế không biết nữa ?

    Trả lờiXóa
  32. Không thể tin nổi cả đời người nào đó lại không biết khoái cảm TD là gì?! Điều đó là một tổn thất quá lớn chị ơi. Tên đó thật thối tha, nó giết người ta một nửa rồi còn gì...
    Chia sẻ cùng chị! Hug

    Trả lờiXóa
  33. chi that can đảm viết hết chuyện này. Nếu là em thì chắc sẽ chôn mãi. Anyways, chi có những người bạn thật tốt đã sẻ chia. Hy vọng chị tìm lại được những gì đã mất. :)

    Trả lờiXóa
  34. Ừh. Bây giờ thì chị đã nhận ra điều đó rồi , và đứa con gái út chị dạy nó khác hẳn . Nó mạnh mẽ và cam đảm , biết tự lập , tự chăm sóc và bảo vệ mình . Năm nay nó 16 tuổi , đã biết đi làm thêm cuối tuần , biết tự quản lý tài khoản của mình . Chị thấy yên tâm hơn hẳn so với đứa lớn là chị của nó . Cảm ơn em đã cho ý kiến !

    Trả lờiXóa
  35. Tội nghiệp "nó" quá. Cũng còn hên cho nó là thư viẹn hồi đó chưa có cuốn zâm kinh của Sushi nên tên thủ thư chưa được đọc. Hãy cố quên câu chuyện này đi nhe NÓ, và hãy bỏ qua những sai sót của người lớn nữa.

    Bà nghĩ cho kỹ đi, bây giờ H đã có được nhiều cái mà những thế hệ trước mình - cha me, ông bà - do hoàn cảnh hay gì đó không có được, mình nên thông cảm cho họ, họ đáng thương hơn là đáng trách.

    Còn gã thủ thư, một cán bộ văn hóa, đã được bồi dưỡng học tập, rèn luyện theo gương ai đó (khỏi nói chắc mọi người đều biết) :
    " Các cháu kinh nguyệt có đều không ?"
    "Cháu (nữ) có cần đi tiểu ... chỉ chỗ cho".
    Miễn bình luận.

    Trả lờiXóa
  36. Hậu quả lớn đến mức như vậy sao?

    Trả lờiXóa
  37. đấy tội giết chết tâm hồn, con người phải có hồn , quâm mất dạy

    Trả lờiXóa
  38. Bay gio ac nhan hanh ha tre em khong thuong tiec , quai thu ngay mot nhieu...Nhung tin ay lam long dau nhu xe , chi oi :(
    Cam on chi da viet note nay .

    Trả lờiXóa