Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Chán chường!

Hận!
Hận đời tôi
Chán tôi
hoa đã tàn
thời xuân sắc đã phai
Còn lại chi
Đứa con hoang
Ghẻ lạnh
Sinh ra đời
làm chi
Lắm nỗi truân chuyên
Coi như phù du
Mộng đã tàn
Đêm đông thức giấc
Se mình
Oán giận nhân gian!

7 nhận xét:

  1. hehehe...đọc thơ bà mà tui...nấc cục đây nài !

    Trả lờiXóa
  2. chị ơi!
    bốc chút chút thôi...
    đừng giận lâu nhé,
    hại sức khoẻ
    kém dung nhan
    cỡ như này
    tuốt lại
    tốt chán
    tuổi nào cũng đẹp
    oán mà chi
    như giữ lửa trong lòng
    nó đốt mình trước nhất
    chị iu
    ...

    Trả lờiXóa
  3. Songthu: buồn quá, thân phận, con người bèo bọt, đứa con hoang đã mất đi phương hướng...
    Yenson: Làm gì nấc! Trai bảy ngụm gái chín ngụm! Cho bình trà uống đi!

    Trả lờiXóa
  4. " Khóc mà chi..yêu thương qua rồi..
    Than mà chi có ngăn được xót xa.."
    HỒng nhan bạc mệnh, tài tử đa cùng mờ, cô nương. Uống vài ly bia đi thấy đời cũng...còn vui mà!!

    Trả lờiXóa
  5. Bà ơi!
    Bốc chút chút thôi...
    Đừng giận lâu nhé,
    kẻo ròi lại đau

    Trả lờiXóa
  6. nhờ ĐẢNG có NHA có XẾ mà còn than hoài,kg biết cám ơn đảng mà còn bất mãn,cuộc đời phải biết đủ là đủ chứ,dân mình giờ hay ỷ lại vào nhà nước,chờ trên rót xuống!!!

    Trả lờiXóa