Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Một chuyến đi như trốn chạy và lần đầu tiên lạ lẫm...

Đã dư định đi xuống miền Tây ba ngày vừa công chuyện vừa vãn cảnh đình , chùa, miếu mạo, rủ cả lão Củ sâm cùng đi, bất chợt tui ốm lăn đùng ra, và Củ Sâm nhân cớ ấy vỗ tay vì không phải đi bờ đi bụi như tui.
Trưa chủ nhật, lão đi nhà thờ, bạn Hàn quốc vừa rủ, lão nhảy ngay đi chơi. Tui phang cho một câu: Vào nhớ hỏi Chúa xem, chồng không thích đi với vợ, chỉ biết bạn thôi thì chồng có lỗi không và vợ nên làm gì.
Tối tám giờ hắn quắc quắc về đập bàn hét : Tôi biết mà, cô chỉ muốn ly dị tôi thôi mà. Tui tưng tửng bảo : Có vợ chỉ để làm việc đi kiếm tiền, còn lại chả là gì thì ly dị cũng phải đạo. Hắn nhảy đùng đùng hò hét, tui hem nghe, cứ lo thu hoạch trồng cây trên facebook. Lão đi ba vòng quay lại bảo, được, tui đi về Hàn quốc. Nghe lão nói nhẹ như tơ hồng, tui thấy đời mình thật là vô nghĩa, cặm cụi chi hai mươi năm gánh gồng tất thảy, chả than van chi, giờ nói đi là đi, sao dễ thế.
Năm phút, quơ đồ đạc, kêu thằng em kết nghĩa : "Đi mầy- tao với mày đi Châu đốc," và treo blast chào mọi người. Tui định đi và không trở về nữa, tui ôm cả Tu, Mí , Tũn đi theo, có gì tui có đi cũng bớt cô quạnh.
Đã hơn 10 giờ đêm chủ nhật, xe mới ra tới xa lộ đi miền Tây. Tui gục đầu suy nghĩ cách đi sao cho nhẹ nhất, êm nhất, và không còn ai tìm thấy tui với lũ bé con.
Thằng em bảo, "chị đừng có vớ vẩn nhá, em chở chị đi chơi cho nó thảnh thơi, nghĩ bậy bạ em táng chị đó. Chị đi rồi thì em biết dựa vào ai." Im lặng- đau tức cả ngực.
Nó chạy xe thong dong trên đường, khuya mù mịt, đường xá tối đen, những bụi cây ven đường như những bóng đen quái vật bay qua trước mắt, mở cửa ra, gió đêm lộng vào, lăn tăn mấy hạt mưa bay vào mặt, tui tỉnh táo hơn chút. Chai rượu vang vơi hơn phân nữa. Đầu óc bắt đầu lâng lâng, chơi vơi ...
Gần năm giờ sáng đến Châu đốc- ghé cái nhà nghỉ gần gần nơi đình chùa, nghỉ, ngủ đến hơn 10 giờ sáng ( Thấy dân Sài gòn quất cho 180k- biết thế ngủ cha nó ngoài xe )
Lên Miếu Bà chúa Xứ- ôi thì tạp nham các kiểu nhà trọ, quán cơm, tiệm mắm, cửa hàng hoa quả, cửa hàng heo quay- có để bảng cho thuê heo quay và trái cây đi cúng. Kéo dài hơn hai cây số.
Bỏ hết mọi thứ trong xe, chỉ mang theo trăm ngàn lẻ đút túi và máy ảnh, lững thững đi bộ vãn cảnh, không thể yên được, bu quanh chừng ba, bốn bác xe ôm, chục em bán vé số, ăn xin với chừng bốn anh cò bu theo, nói đến nỗi tui chả biết ai nói cái gì, mặt tui ngáo như thằng tàu nghe kèn. Vừa tới cổng Miếu Bà rẽ ngay vào, tất cả mấy người đi theo dừng tắp ngoài cửa, bảo vệ chùa tay lăm lăm dùi cui, đồng phục thấy ác chiến. Bà con đi cầu khấn nườm nượp, tay nhang, tay cầm vàng mã, tui cũng chen vào chính điện. Để đồ lên bàn thờ Bà, thắp nhang xá xá, chỗ để quỳ không đủ cho cái thân bồ tượng của tui nên tui hổng quỳ được. Bà con chen nhau quỳ mọp khấn vái lạy xì xụp. Có ba bà già già vừa nắm, vừa kéo, vừa đẩy một bà già khác, bà này giống như bị ma nhập hay sao đó, bà ta vừa gào la, vừa rị lại không chịu vào chánh điện. Mấy bà kia đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng đẩy bà ma nhập vào quỳ xuống, nhét nhang vào tay bà kia, bà nói giọng như thiếu nữ riu ríu : "Không, không, con không vào Bà đâu, Bà đánh chết...", mấy bà kia ra sức bắt bà này cúi lạy, bà ta đọc một lèo như trả bài, cái gì mà "xin Bà tha cho, lần sau con không dám" rồi cái gì nữa dài lắm, sau đó bà ta lăn một cái đùng, nằm ngửa giữa cái chiếu cúng, giãy đành đạch mấy cái, nhang văng tùm lum, rồi bả nằm yên luôn, mắt nhắm, thở đều đặn. Mấy người xung quanh la lên :' Hồn thăng rồi, bả mệt lắm, cho bả nghỉ chút." . Tui rút máy ảnh định quay phim lại thì cậu bảo vệ kéo tay bảo, không được quay phim chụp ảnh trong điện thờ. Bà ma nhập đang nằm yên tự dưng lại giãy lên đùng đùng, hết hồn, tui nhảy lui ra sau, móc bóp thuốc định giúp bả. Mấy cậu bảo vệ ngăn lại bảo:" Chị ơi, ngày nào ở đây cũng đầy ra vậy đó mà" Tui lắp bắp muốn hỏi thêm nhưng chả mở mồm ra được vì quá ư là ngạc nhiên- lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh này. Vài phút sau, thấy bả vẩn còn nằm đó, bảo vệ la lên " Thế là đủ rồi nằm đó mà ăn vạ Bà à? Khiêng ra!" Mấy người bảo vệ nhào vô xốc nách, nắm giò bả, tự dưng bả nói tỉnh queo- giọng già đúng tuổi- " Mấy chú khỏi khiêng tui làm chi, tui tự đi ra được mà!" Bả lồm cồm bò dậy kéo quần áo cho thẳng thớm rồi tháo tóc, vuốt lại, đi ra khỏi điện như mọi người bình thường khác. Lạ quá và thích thú không biết thật hay giả, ma hay quỷ, thần hay thánh, tui theo chân bà ta vào nhà vệ sinh. Bả đi tè rổn rảng, tám với ba người đem bả vào Miếu như bắp nổ. rất bình thường và bảo "sao cổ nhập vào lâu thế Bà kêu  xuất mãi mà hổng chịu". Thiệt tình tui ù ù cạc cạc luôn.
Tò mò quá, lân la hỏi mấy ông già canh Miếu về lịch sử, truyền thuyết về Bà Chúa Xứ... nghe xong thì tui tẩu hỏa, quên đầu quên đuôi, quên luôn cả chuyện định đi chết nữa. Hì hì. Chỉ nhớ được rằng Bà là đá sống, cho nên hồi rước về Bà nhỏ lắm, mà chỉ có 9 cô gái đồng trinh rước được Bà về đây, còn trăm ông trai tráng không nhấc lên được. Còn bây giờ Bà to lên như thế đấy- gấp mười lần ngày xưa. Áo choàng của bà cất đầy hai tầng lầu.
Heo trả lễ thấy bày ra trên mâm bàn trả lễ năm , sáu con, gạo chất một núi to đùng vật vã. Họ bảo, mấy người đó xin Bà lộc, Bà ban lộc cho như ý, bây giờ họ lên trả lễ. Mấy người gác Miếu còn bảo, nếu không trả lễ đúng như lời hứa là Bà vật cho chết. Tui sợ thiệt, tui mới thành tâm khấn bà chứ chưa kịp nói thêm thì cái bà ma nhập làm tui sao nhãng mất chuyện khấn vái tiếp.
Ra khỏi Miếu Bà, tôi cầm theo được ba lá trầu, một quả cau và mảnh áo cắt từ áo của Bà để có lộc.
Cũng mong những điều tui khấn với Bà thành sự thật.
( Mai viết tiếp nữa... giờ hơi mệt...và còn buồn...)




18 nhận xét:

  1. Chúc chị mau... dzui trở lợi.

    Đã edit dzì thấy nó sến quá ! Hờhờ...

    Trả lờiXóa
  2. Đừng có khấn xin bà vật Củ Sâm nghen. Tội chết. :D

    Trả lờiXóa
  3. Hic,sao nói chỉ còn 500K?Xạo ke

    Trả lờiXóa
  4. Nói nhỏ, đừng cười, bán cái nhẫn đầu con cọp được hơn ba triệu mới nổi điên đi thế, chứ không thì có mà bó chân.

    Trả lờiXóa
  5. Bình an sau khi trở về nhé bà chị :)

    Trả lờiXóa
  6. Nói đùa thôi.Chúc chị sớm tìm được sự bình an bên chân chúa.

    Trả lờiXóa
  7. Buồn thì cứ đi chơi vòng vòng , mắc mớ chi nghĩ quẩn thế ? Bất cứ chuyện chi ( tày trời ) rồi cũng qua mà . Chúc HLH bình tâm , vững trí nha .

    Trả lờiXóa
  8. Sao về rùi lại quẩn hơn! Kỳ quá....

    Trả lờiXóa
  9. học thiền đi chị. Làm cho tâm mình nhẹ nhàng hơn. Ví như có thể bỏ được Củ sâm thì chị đã bỏ lâu rồi. Bỏ thì bỏ không bỏ thì ở. Ngược lại, nếu có thể ở được thì cái nghĩa nó lấn át cái xấu. Chị nên suy nghĩ kỹ hơn.

    Trả lờiXóa
  10. Đèn nhà ai nấy sáng, chuyện ai người ấy tỏ, E kô dám có ý kiến gì nhiều, chỉ hy vọng là chị có thể bình tâm mà giải quyết thôi ... hugs...trên đời này được cái này thì mất cái kia, nghĩ đến những cái mình "được" thì sẽ thấy cái "mất" nó không phải là lớn lao lắm...hugs thêm phát nữa :-)

    Trả lờiXóa
  11. Em nhớ có lần chị em mình nói chuyện chị dặn em, cái nào mình vác mà thấy nặng thì bỏ xuống, lựa cái nhẹ mà vác, hết mệt thì lại vác tiếp cái nặng. Mọi thứ đều có duyên nợ với nhau mà chị, nói bỏ mà không bỏ được thì mình tập sống thanh thản với nó xem sao há chị.
    Thương chị nhiều!

    Trả lờiXóa
  12. Nói với em thì nói vậy, tới chị giúng như đang chới với trượt chân, chưa té cái oạch là may lắm.

    Trả lờiXóa
  13. Theo thuyết N-Q,mọi sự nếu không được giải quyết ở kiếp này vẫn phải thanh toán ở kiếp sau.Tớ cũng gặp rất nhiều phiền não,nhưng đã quyết định thanh toán "SẠCH SÀNH SANH" ở thì hiện tại.Nghĩ như vậy ,tớ thấy nhẹ nhõm rất nhiều.Còn nỗi buồn,cũng phải cho nó thời gian để phai nhạt chứ...Chúc chị vui

    Trả lờiXóa
  14. Mệt quá, định đi cà phê với ông với cu Cường mà mệt rũ hết cả người Conghuy à.

    Trả lờiXóa
  15. È è...Cái bà này! Sao lắm chuyện thế này? "nhạy cảm" như quan chức, như chuyện quốc sự vậy?
    Lâu lắm rồi chưa ai làm P tức điên lên. Bây giờ đang có chuyện đây. Phải gì nói với cậu được ( chả dám nói với người trong nhà) Chán quá! xã hội chó gì đâu!

    Trả lờiXóa
  16. Thì lại đi tiếp , đi tới lúc chẳng còn nơi để đi là ....hết...quẩn ngay thôi mà .

    Trả lờiXóa