Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Entry for May 27, 2009 Ô NHIỄM........

Làm việc căng cai đầu, phóng xe ra ngoài đường một tí cho khỏe. Vừa đi chừng 100 m,tới cái cửa hàng điện máy PHAN KHANG - bà con gì với chú Sáu- nó phát loa bự hơn cái tủ với hết công suất loa- ùm ùm ùm, nỉ non, ráp, nhạc đỏ , nhạc xanh. Quay xe trốn cũng hết đường vì kẹt. Đứng hơn 20 phút mới thoát được cái đống hổ lốn tiếng ồn, nhích thêm được 200m , lại kẹt xe tiếp còi xe bim bim, khói mù mịt, cộng thêm với dàn loa đang phát hết công suất của cửa hàng bán quần áo ngay đó. Đúng 30 phút sau nhích tới đầu lăng- khoảng cách 800m từ chỗ mình ra đó. Cái cửa hàng Nino Maxx cũng đang cố phát hết công suất để át tiếng còi xe, động cơ xe. Tim mình nó đạp như trống vì mệt, thôi, ráng quay về chỗ mình vậy. Gần 30 phút nữa, quay về cổng công ty, cái đám cưới ngay nhà hàng đối diện đang phát bài Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân của một ca sĩ nhà, sai nhạc lạc tông nhưng đang cố hết sức to có thể.
Chui vào phòng, vẫn nghe, bít thêm miếng bông vào lỗ tai may quá nó yên lặng cho mình- bông không biết hát.
Tối lò mò về nhà, tới cổng mùi thơm bừng lên nổ cả đom đóm mắt, mùi cứt mới, mùi cứt cũ, mùi nước cống, mùi đủ thứ hầm bà lằng đang dâng trào từ cái ao-ruộng còn sót lại kế bên nhà- cũng là nơi duy nhất của mấy trăm căn nhà mới mọc kê miệng cống thải ra đó. Nước nó đen sền sệt như hắc ín, sanh sánh như rỉ mật.
Đằng trái nhà, một cái xưởng cơ khí không phép đang đập uỳnh uỳnh, cong cong, xẹt xẹt liên tu bất tận, kế nó nhà thằng cha hàng xóm đang hát karaoke, kế tiếp nó thằng phế liệu đang dập sắt thep thành cục uỳnh oàng bụp, xịt, uỳnh oàng bụp xịt.
Ăn cơm, hai vợ chồng phải rống cổ lên nói chuyện - như chửi nhau- thì mới nghe được.
Chui ngay tắp lự vào phòng riêng đóng cửa. Vẫn nghe ùng uỳnh oàng bụp xịt. Âm thanh kéo cho đến năm giờ sáng, vật vã, vật vưỡng....
Vừa thiu mắt một phát mới 5 giờ 5 phút, cái loa khọt khẹt và cái giọng nghẹt nghẹt của phát thanh viên nghiệp dư của truyền thanh xã Bà Điểm bắt đầu! Loa cũng hết công suất. Đù má nghe hiểu được loa nó nói gì toi liền.
Con em mình nó dật dờ như con chết rồi vì thiếu ngủ, thằng em rể mình thì đùng đùng đòi chuyển nhà đi chỗ khác. Con mình thì ngủ vật vờ lúc vào lớp, cháu mình cũng thế.
Mả bố nó, tự nhiên tức cười vì có cái thằng Mỹ khùng nào đó nói rằng " tôi mơ ước sáng dậy trở thành người Việt nam" thằng đó chắc bị tâm thần nặng lắm hoặc cái thằng bồi bút nào bẻ quẹo mẹ nó ngòi bút điêu toa, cho rằng cả thế giới bị tâm thần cả- trừ Việt nam.
Híc! Biết đi đâu bi giờ???????

1 nhận xét:

  1. đọc tức cười quá chị, nhưng mà đau. Đúng là thập diện mai phục, giữa muôn trùng vây, haiz.

    Trả lờiXóa