Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Entry for May 15, 2009 Ngày xưa nuôi thú!

Cuộc sống vốn dĩ đã nghiệt ngã và đầy khó khăn, tại sao chúng mình không tìm cho mình một lối thoát?
Bạn biết không, tớ vốn yêu động vật, thực vật. Yêu từ cây cỏ đến con gà con chó, con ngỗng, con chim, con mèo- trừ có rắn với chuột là tớ sợ thôi.

Năm 95 dọn về nhà mới, nhà rộng, có sân vườn, dù chưa có cây. Tớ trồng rau mấy vạt, trồng cây mận, cây bằng lăng và bàng để cho mau có tán, có bóng mát. Chiều chiều tưới cây bón phân, nhổ cỏ khi hết giờ làm việc- cũng thú vị ra phết, nhưng mà tớ vẫn thấy thiếu thiếu chút gì đó, lúc ấy tớ chỉ có mỗi Mine và Mina, con mèo mướp với con chó xù tạp chủng tớ nuôi mấy năm hồi ở nhà thuê. Tớ để dành tiền mua một cặp chó gấu, họ bảo giống của Úc. Hai đứa nó xinh đẹp lớn nhanh như bơm cọng đu đủ vào đít. Chúng nó khôn ghê lắm, cả lũ chúng nó làm bạn với nhau, cứ chiều mát là bốn đứa nó lăn toài ra sân đùa giỡn, nhìn vui ghê lắm. Chúng nó còn rượt theo tia nước từ cái ô-doa tưới rau của mình nữa để cho mát. Con Mine đi hoang đẻ cho một bầy sáu con mèo con. Hai con chó gấu phối với con xù tạp chủng của mình đẻ ra bốn đứa tạp chủng khác. Một lũ lau nhau phá như dòi. Cái Phong về quê Đạ tẻ đem lên cho tớ ba con gà, hai mái một trống, lỡ cỡ hơn gà giò, thế mà chúng không hề đánh lộn với nhau, chó mèo gà lập hội bạn chơi với nhau tí tửng. Lắm lúc mệt nhọc, cứ ra ngồi bệt ngay bậu cửa xem gà bới đất, chó cũng bới luôn mắc cười hết mệt.
Thằng Long con bảo " Chị Hai, nhà mình phải có ngỗng nữa cho nó giữ nhà" . Thế là hai chị em phóng xe lên chợ Hóc môn mua bốn con ngỗng- một con đực. Chúng nó như nắm bông vàng ruộm. Đem về phải gọi hết lũ mèo, chó gà ra dạy cho làm quen bầy ngỗng. Chúng nó dè dặt làm quen nhau rồi cũng họp lại thành bầy đàn phá phách. Hơn một tháng, thằng Gấu lớn đùa nhả làm gãy chân một chú ngỗng con, bó cả tháng nó mới lành, sau này nó khập khiễng, thế là con Phong gọi nó luôn là Nga Què.
Cuộc sống lúc ấy ở chỗ mình thật bình dị mà hạnh phúc. Sáng ra gọi cục cục là cả ngỗng lẫn gà ra ăn bắp, thóc. Huýt sáo là gấu lớn gấu nhỏ, tạp chủng xếp hàng với lũ con chờ ăn cơm. Thả rông cả bầy hoang đàng chi địa. Gấu lớn là khôn nhất, luôn nghe lời và bắt chuột giỏi hơn Mine nhiều. Gấu nhỏ thì ngang, ai lạ vào nhà sủa không đứng lại là đớp ngay. Còn cái lũ tạp chủng lau nhau thì váng óc với tụi nó.
Gần năm sau, thằng Long con đi chơi hai ngày về đem cho chị Hai một cặp bồ câu. Nó lụi hụi đóng cái chuồng bằng nhựa composite đầu thừa đuôi thẹo, sơn phết thật đẹp cho hai đứa nó. Long con gọi một đứa là Nâu, một đứa là Bóng. Lại có thêm thù để chăm.

Đ
àn gà vừa đẻ vừa ấp đã thành hơn hai chục đứa, đứa nào cũng đẹp, cũng béo ú ù. Còn Nga què tự nhiên thấy mất tăm, tìm mãi chả ra. Gần tháng sau, Nga què dẫn bầy ngỗng sáu đứa ra trình diện. Cón cái Phong thì cứ xách trứng ngỗng ra chợ tân Bình bán 5 ngàn một quả, một lần nó vác đi năm, bảy quả. Trứng gà thì ăn thoải mái.
Cái lũ bồ câu thật mắn đẻ, hơn sáu tháng từ hai con thành ra hơn chục con, chúng nó dắt bạn về nữa, đẻ suốt, Mine rình bắt trộm bồ câu non hoài. Bị đánh miết nhưng vẩn thế.
Năm 98, bầy chó tổng cộng lên 18 con, gà hơn 30 con, bồ câu thì hết đếm nổi, ngỗng lên 15 con, mèo cho bớt cũng còn 6 đứa.
Một đêm tự nhiên nghe Gấu lớn hộc lên đau đớn, mấy chị em phóng dậy ra xem- gấu lớn nằm giãy giụa hấp hối, Gấu nhỏ cũng tru lên rồi lăn ra, tạp chủng xù cũng lăn ra giãy chết, Nghe con Mun nghéo lên thê thảm đằng sau nhà, chạy ra thì Mun Chết co giật, Mine cũng thế, lũ chó tạp chủng nằm chết mỗi đứa mỗi nơi.Mèo lớn nhỏ chết cứng ! Bầy ngỗng im như tờ. Từ 11 giờ đêm tới ba giờ sáng, tất cả chó mèo trong nhà chết hết, gọi công an, công an chả thèm tới.Long con cầm dao chạy quanh nhà, quanh ruộng xem có thằng trộm nào không, tiệt, chả thấy ai, soi đèn tìm mãi trong vườn thì thấy còn vương vãi mấy miếng gan heo nướng thơm phức- Bỏ hết vào túi nilon. Ba chị em mang từng đứa đi chôn.Con Phong khóc hù hụ, thằng Long con nghiến răng nghiến lợi" Đù mẹ tao bắt được thằng nào bả chó mèo nhà tao, tao băm trăm mảnh. Mình khóc không thành tiếng. Mặt trời lên sáng đỏ quạch mới chôn xong bầy chó mèo ở ngoài đồng gần nhà. Mấy chị em phờ phạc, chả đứa nào buồn ăn uống gì. Nằm vùi đầu buồn miết mấy ngày. Con Chít, với ba nó tự lo, có chị Mai nấu cho nồi cơm. Cả tuần sau có kết quả xét nghiệm chất độc từ mấy miếng gan heo- nó là loại hoá chất trong cái đèn neon- tên gì lâu quên mất- Kịch độc.
Không nuôi chó nữa, mấy chị em cứ nhớ Gấu lớn nhỏ, tạp chủng mà buồn, nên thôi không nuôi nữa. Lũ gà, chim sinh sôi nhanh như chớp, béo ú nần. Mấy đứa nhỏ thịt ăn, nhưng mình thì chịu. Không làm sao mà nuốt trôi, cố ăn vào nó lại trồi ra- tụi nhỏ nó giễu, chị Hai nhát như cáy. Cũng chả phải vì sợ, mà vì mình nuôi nó, bi giờ thịt nó ăn thấy nó làm sao đâu ấy. Thế là tụi nhỏ tha hồ xơi gà, bồ câu, ngỗng. Riêng mình, ra chợ mua cá kho ăn! Híc!

Mà phải công nhận con người tàn phá thiên nhiên nhanh kinh khủng khiếp. Năm 98 ra ruộng cách nhà 50 m là hái bí, bầu ăn thả dàn, ra mương gần nhà lúc mưa tạnh, để rổ vớt chừng một tiếng là có vài ký cá linh, lòng tong, rô bí về chiên giòn cuốn bánh tráng. Chiều về cò đậu trắng đồng trước cổng nhà ung dung bắt cá. Muốn ăn trứng vịt, chỉ cần đi vòng quanh rào nhà là mót cả chục trứng hơn. Họ nuôi vịt đẻ vài ngàn con xung quanh nhà.
Thế mà chưa đến 10 năm sau, tất cả khung cảnh thanh bình biến mất như chưa từng bao giờ có nơi nhà mình. Nhà mọc lên san sát, nhà xưởng ầm ĩ, thải dơ đầy đường! cá không còn một con, cò cũng bay mất hết.
Đến hồi cúm gà, bọn xã vào nhà mình vợt lưới bắt hết hơn trăm con bồ câu lúc đêm, bắt hết bầy gà ục ịch của mình lẫn hơn chục con ngỗng. Bọn nó bảo đem đi thiêu huỷ. Nhưng mình mới biết đây là bọn nó đem bán với ăn sạch. Tiêu huỷ vào cái mồm lũ khốn ấy.
Nghĩ lại buồn!
Chiều nay đi lấy cốt của JLO, buồn rơi nước mắt. tâm sự với nhỏ bạn, nó bảo " ai bảo người không đi yêu, yêu chó mèo- đời chó mèo ngắn ngủi" Nghĩ bụng yêu người để người phản còn đau gấp trăm lần- thà yêu chó mèo còn hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét