Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Lảm nhảm cho ra bớt cái bức bối bí bách...

Còn bé, ngày 3/9/69 ra ngoài quảng trường ba đình- thấy quá trời người khóc vật vã, có người còn xỉu, chả biết thật hay gỉa- với trí nhớ còn non nớt của đứa trẻ, hình như mọi thứ đều rất thật và nó là thế thì phải, cái con bé con là mình thấy người ta khóc thì cũng nghêu ngao khóc theo, thú thực là chả biết khóc vì cái gì, vì chỉ toàn thấy ông cụ trong ảnh với nghe thấy ông cụ trong vài giờ đạo đức lớp 2. Lúc ấy mà bảo mình khóc vì thương ông cụ thì nói điêu ,nói láo quá, lão Lê duẩn lên đọc điếu văn, mình còn nhớ cái giọng Quảng trị nghẹn ngào " Kính yêu người...chúng ta thề...'" đâu đó lập đi lập lại nhiều lắm.
Lớn lên tí chút chỉ biết đạo đức ông cụ với Tấm cám, Chí Phèo, nàng Kiều và lịch sử đảng các cụ nằm gai nếm mật đau khổ tù đày ra làm sao. Chỉ chừng đó thôi, còn tiệt, đéo biết cái gương đạo đức thằng nào nữa sất!
May, nhà có ông ngoại toàn tài, ông dạy cho Chinh Phụ Ngâm, ông dạy cho Thủy hử, ông dạy cho Thơ Đường, ông mua được sách cũ từ Túp Lều bác Tôm tới Vô gia đình, những mẩu chuyện đạo đức kinh điển của Pháp từ ngày ông đi du học về ông dạy cho mình làm người...và mình lớn lên với những mơ ước như Robin Hood..mình sẽ là một người có một cuộc đời có  ích giúp đỡ cho người nghèo cùng khổ như vị linh mục giúp đỡ cho Jang van jang trong những người khốn khổ của Vichtor Hugo....
Mơ ước là thế- nhưng đời đâu có là mơ? Lớn lên đụng mặt chan chát với muôn lời đề nghị khiếm nhã khi còn là một phụ nữ trẻ đầy nhiệt huyết cống hiến nhưng đã ly dị- nếu mình nghe, mình chịu ngửa trôn ra đổi, giờ này cái ghế Giám đốc sở đéo tới lượt cha Phượng!
Mình lại không thế, mình chới với giữa đạo đức ông ngoại dạy cho và đạo đức cộng sản bơm cho với những bộ mặt ngu đần đầy hãnh tiến của những kẻ công quyền...Mình không ngã ngựa, mình hoàn toàn đổ về phía ông ngoại và mẹ...Mình quăng bỏ hết cả nhảy ra ngoài vừa làm nghề mình học vừa làm con buôn, buôn linh ta linh tinh, miễn sao kiếm đủ tiền mua thịt nấu cho con ăn...Có những lúc thất nghiệp vêu mỏ, uống cà phê lề đường ghi sổ nợ, đôi lúc ngửa tay xin mẹ ít tiền mua thuốc lá- nhưng không bao giờ gật đầu với bất kỳ lời đề nghị làm tầm gửi. Quyết chí đi làm mọi thứ để tự nuôi mình- trừ bán trôn- trôn chỉ tặng cho thằng mình yêu mà thôi.
Và giờ đây khi đã nát ngứu thân xác lẫn linh hồn bởi sự băm chặt của cuộc đời, mình nhìn thật rõ cái thứ đạo đức giả tởm lợm của bọn nắm quyền biên soạn nhồi nhét vào bao nhiêu cái đầu ngay thơ non nớt ngày ấy- chúng biến con người tất cả trở thành những loài tầm gửi với nhiều gương mặt xảo trá khác nhau..Chỉ có làm thế chúng mới có thể đè đầu dân ra cai trị mấy chục năm thế này và hủy hoại mất cả chục thế hệ ra đời từ ngày ấy- Con người bây giờ nếu ngã về bên đạo đức cộng là một lũ lưu manh đầu trâu mặt ngựa với trái tim bằng cứt- hay còn tệ hơn thế..con người chơi vơi giữa hai làn đạo đức giả thật thì thôi cứ bịt mũ che tai- sống yên lặng tới già...kẻ thấu đáo tình người nghĩa tận thì còn toàn là một lũ "phản động" "dám chống nhà nước" " vô đạo đức cộng- vô ơn bạc nghĩa"...
Mà nói cho cùng, bọn nó có mang cái ơn nào đến cho dân đâu nhỉ? Dân nào ai muốn cộng? Chả ai muốn, cướp chính quyền - nghe chữ cướp là mất đi tính chính danh rồi...y như cướp ngôi ngày xưa thời phong kiến...
Hè hè...mẹ sư bố khỉ, giờ cũng còn lắm kẻ ngây thơ ớn....
bọn trẻ bây giờ tiền nhiều, xài thoải mái, đi xe đẹp có gái đẹp có ăn chơi là đủ rồi- trong đầu chả quan tâm gì đến điều khác...tri thức, kiến thức với chúng là điều xa xỉ, mà có tiền mua được ngay cái mã khó gì...
Hoặc quan niệm chử hiếu cho cha mẹ bằng cách lấy tiền đứa khác đem về cho cha mẹ coi đó là hiếu..
Đồng tiền với chúng nó là tất cả, bất chấp gian manhbất chấp đạo lý làm người, kể cả ăn cắp chất xám của người khác để kiếm lợi cho mình- kiểu nhân viên nhảy việc sẵn sàng chôm cả chương trình, phần mềm, khách hàng của chủ mà đem dâng cho chủ mới tâng công với mức thù lao hơn chỗ cũ có khi chỉ là vài trăm ngàn. Giá trị đồng tiền lấn át mọi thứ hiện hữu trên đời- thằng to nhất nước còn Eco, Vụ Bản, văn giang, bình dương.....thì huống hồ chi lũ cóc keng chỉ cần đủ tiền qua ngày?
Càng lảm nhảm càng bực bội....đúng là chả ai sống thay đời của ai được nhưng chí ít phải còn một tí chữ nghĩa- đáng này chỉ còn sự lưu manh hóa đang tràn ngập mọi nơi!


13 nhận xét:

  1. Đỡ chút rồi Aqua, cứ phải ăn cháo, nhũn cả người...

    Trả lờiXóa
  2. Em laij thích ăn cháo. em có thể ăn cháo thường xuyên: Cháo gà, cháo lòng, cháo chai. cháo sườn, cháo ngao, cháo cá, ui chùi laoij gì em cung thích

    Trả lờiXóa
  3. Khổ, giá đừng nghe theo lời ông ngoại, có phải bây giờ dám làm tới bộ trưởng ấy bác Hồ gái nhẩy hehehhe

    Trả lờiXóa
  4. Chị cứ nghĩ làm gì cho bực.
    Càng nghĩ càng bực. Vứt ra khỏi đầu đi chị.

    Trả lờiXóa
  5. Cái gì nó cũng chỉ một thời thôi. Mình đã sống theo ý mình, thì có gì phải ân hận? Cái đám bán linh hồn đến lúc chết mới hoảng loạn.

    Trả lờiXóa
  6. Muốn nghỉ ngơi mà óc chẳng thảnh thơi!

    Trả lờiXóa
  7. Chẳng ân hận gì cậu ạ..chỉ là đang lo tiền điện nước, tiền gạo tháng này kiếm đâu ra....

    Trả lờiXóa

  8. Bà lảm nhảm như thế này cũng tốt. Lảm nhảm xong đầu nhẹ ra, khoẻ ra.

    Trả lờiXóa
  9. Cái gì nó cũng có cái giá của nó cậu ạ . Sống như thế nào để không có gì phải ân hận thì tốt rồi.
    Cái đám đồ tễ ấy đã có lúc lên tột đỉnh vinh quang, nhưng bây giờ có mấy ai thèm nhắc đâu ?

    Trả lờiXóa
  10. Ui cô Hương....hồi đó nếu mà không khóc thì làm gì có tem phiếu để xếp hàng cả ngày mua được 1/2 cân thịt nhỉ....Thì cũng giống như bên Kim ủn ỉn thui..khóc để cò chút gì bỏ vào bụng <<<< thiên đường Xuống Hố Cả Nhà là dzị đóa

    Trả lờiXóa