Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

Entry for December 07, 2008 CHỦ NHẬT BÙN!


Cái cảm giác cô đơn

Cả ngày lục lọi trên mạng, hết tin này tới bài viết nọ, cuối cùng là một cảm giác cô đơn, trơ trọi đến rùng mình. Cho dù bầy chó cãi nhau ỏm tỏi, mấy con cá chép vàng trong hồ lượn lờ, hoa hồng tiểu muội khoe sắc rung rinh trong gió chiều nhưng tớ vẫn cảm thấy một nỗi cô đơn đến tột cùng. Ngắm những tảng đá nằm im lìm suy tưởng, không biết nó có thấy trơ trọi não nùng như tớ không.

Tại sao thế nhỉ?

Hắn ngủ vùi sau một ngày đi chơi dang nắng ở Đồng Nai, chỉ thức dậy và gào lên đói , gào lên cà phê....tớ không hiểu tớ là ai trong một góc nào đó của trái tim hắn. Hắn lè nhè bảo tớ : anh yêu em...rồi ngủ tiếp tục.

Ặc! Tớ cứ một mình lang thang hết ra vườn, lên mạng lại tắm chó, cho mèo ăn, lại ra vườn...rồi lên mạng.Lủi thủi ra vào như cuộc sống của một bà già cô đơn.

Tớ cũng mới gần năm mươi, sức sống cũng còn đầy ắp, cũng còn biết mơ ước đi làm kách mệnh như ai, chỉ có điều là dứt khoát không đi chui theo kiểu xuống tàu làm phụ bếp. Mà có đi cũng phải đường đường chính chính, chứ cái thời buổi này mà chui rúc thì ê mặt quá. Mặt mình vẫn là lớp da mỏng manh , chưa đắp bằng inox, nên không thể mặt dày mà đòi bằng chứng được.

Bức xúc tới bứt nút - may mà mặc quần dây thung đó. Thật tình là không biết giải tỏa ước vọng của tớ bằng cách nào với cái hiện thực xã hội bẩn thỉu này...bởi thế tớ đâm ra thèm đàn ông, thèm làm tình cho nó bùng nổ cái thân già, cho quên đi mơ ước viển vông của tâm hồn.

Sao mà bất lực quá thế này! Khốn nạn thật- lại sập trần gây nổ rùi!

Chả lẽ lại gào lên ĐỜI LÀ THẾ TA KHÔNG CÓ QUYỀN LÊN ÁN NÓ! Chó má thật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét