Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Entry for November 07, 2008 Ngọc ngà vĩnh cửu hay chăng chớ...

Mắt Biếc

Sáng tác: Ngô Thụy Miên - Thể hiện: Đức Tuấn


Tấm thân ngọc ngà

Em vừa mới qua tuổi 18 mấy tháng, em dễ thương với mái tóc dài mềm mại phủ che lưng. Đôi mắt em trong veo không gợn chút bụi trần. Em xinh xắn trong tà áo trắng bay phất phơ.

Lá me rụng lấm tấm trên đường, đôi guốc mộc mẹ mua cho em khua nhè nhẹ tiếng lóc cóc. Mấy cậu con trai theo gót em xa xa. Em mắc cỡ hai tay ôm chặt cái cặp sách lên ngực. Má ửng hồng như táo chín.

Em qua tuổi hai mươi mấy tháng, vẫn mớ tóc buông lơi, nhưng áo dài trắng em không mặc nữa, em mặc cái quần tây mẹ chữa từ quần tây của bố, và cái áo cổ tròn mẹ cắt ra từ cái áo thun cũ cũng của bố, em đi đôi xăng đan to cộ xăm xăm bước vào giảng đường đại học. Eo thon thả, đôi mắt biết cười lúng liếng, biết để cổ áo trễ tràng chút đỉnh trêu ngươi mấy anh sinh viên năm trên. Em không để ý tới những ánh mắt các chàng trai cùng lớp, em chê họ trẻ con.

Vừa tròn hai mốt em lấy chồng, bỏ lại sau lưng mình người yêu trẻ đau buồn…

Và em trao tấm thân ngà ngọc cho kẻ thất phu, em trở thành đàn bà, em làm vợ người ta…tấm thân ngà ngọc không biết chi khoái cảm, chỉ dúm lại mỗi khi em phải làm vợ của chồng em.

Tấm thân em chịu lắm đoạ đày, gót hồng thấm đẫm bụi trần ai, đôi mắt em buồn như biển vắng…và tim hồng thảng thốt trong đau thương….

Em cứ tiếc, giá ngày xưa trao thân cho người yêu dấu để thân ngọc ngà được chút hương yêu….

Rồi ngọc ngà theo tháng năm tan biến, còn lại mụ đàn bà luộm thuộm của hôm nay. Quần săn ống thấp ống cao lội sình móc cống vì mưa ngập, mồm xoen xoét chửi chó mắng mèo, bụng thề lễ như bầu bì trâu chửa, tay quét tay moi bùn thoăn thoắt đổ đi. Đi sai sải, tay cầm thuốc lá, tay hốt cứt chó, mồm toang toang cãi với cái Ti vi!

Ơ hay thời con gái sao mất đi nhanh thế? Đã bạc mái đầu, con lớn như nàng ngày xưa. Ánh mắt nàng vẫn buồn, nhưng có cả một trời đá sạn ở trong, nàng thất vọng đập chiếc gương soi vỡ vụn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét