Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Viết cho con

Ngày xưa, cái thời của mẹ xa lơ xa lắc, mẹ cũng là một cô gái có rất nhiều anh chàng theo đuổi, kể cả khi đã có con, khi con lớn mẹ cũng vẫn còn những anh chàng si tình trồng cây si trước ngõ. Nhưng mẹ không cảm thấy đó là điều hãnh diện mà đó là nỗi khổ...yêu ai? Từ chối ai? Ai thật, ai giả...Mẹ cũng là đàn bà mà con, mẹ cũng là một người đàn bà xuân sắc và thông minh kèm khờ dại lại kèm cái thói hoang dã như ngựa trời.. Mẹ nghĩ, tuổi trẻ của mẹ nhiều điều để thấm thía, nhiều đau khổ và nhiều điều đáng kiêu hãnh hơn con nhiều.
Mẹ gần như trốn chạy khỏi gia đình của bố con sau khi biết cấn thai con nhưng không thoát và phải quay lại để làm nô tỳ tiếp tục cho gia đình ấy cho đến khi con sinh ra và mẹ suýt chết trong trận hậu sản thập tử nhất sinh ấy thì họ mới buông tha mẹ.
Mẹ chỉ cặm cụi cố làm việc để có tiền nuôi con, có những lúc túng bấn mẹ còn phải đi bán mấy cái quần chíp từ Pháp gửi về  mà không dám dùng - bán đi để lấy tiền mua đồ ăn cho con...may mẹ còn bà ngoại hỗ trợ chăm sóc con để mẹ chạy công trình đầu tắt mặt tối- con chưa bao giờ biết rằng mẹ đã từng suýt bị bọn khốn nạn hãm hiếp trong những đêm đi trực đêm ở công trường, nhờ vào kinh nghiệm của những trận đánh nhau trước mà mẹ thoát được khỏi tay của những con quỷ đội lốt người ấy và còn nguyên vẹn không bị tâm thần bỡi nhưng cú sợ hãi kinh người ấy...Mẹ tính không bao giờ nói ra những chuyện ấy đâu, nhưng giờ con lớn, mẹ cũng già, cho con biết cũng chả sao...
Mẹ đơn thân nuôi con một mình, chưa bao giờ có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ gia đình của bố con từ khi con sinh ra đến tận bây giờ. Mẹ rất hận cha đó- nhưng thời của mẹ không có cái thứ tự do như bọn con bi giờ bởi thế mẹ nghĩ con trách mẹ " sao tự dưng đâm đầu vào nhà ấy" chỉ vì con không thể hiểu nổi. Nhưng mẹ nghĩ, con là tất cả những gì cuộc đời bù đắp cho mẹ. Mẹ đã từng nghĩ như thế mỗi khi rơi nước mắt vì những sự nhọc nhằn kiếm sống để nuôi con....Mẹ cứ nghĩ như thế mà đạp lên chông gai chống lại số phận để nuôi con thành người.
Hai mươi tám năm ròng rã , hai mươi tám năm thanh xuân và sắc đẹp bị bào mòn để con lớn lên, con xinh đẹp trong mắt ai, con trưởng thành và độc lập, để mẹ ngẩng cao đầu đạp lên lời nguyền của họ rằng " Mẹ con mày cuốn khỏi đây chỉ có nước trở thành ăn mày!" . Mẹ hãnh diện vì đã nuôi con ăn học nhiều hơn tất cả bên họ nhà ấy- ít nhất hai bằng đại học lận lưng làm vốn cho con- ít nhất con xinh đẹp hơn tất cả họ nhà ấy-
Và khi họ quay lại tìm con khi con 20 để khoe con với dòng họ nhà ấy, thật sự mẹ rất tức giận- mỗi khi con đi ăn nhậu với lão ấy và đám bạn của lão là mẹ uất ức tới muốn ngừng thở- mẹ ích kỷ- đúng bởi vì mẹ muốn con chỉ là con của mẹ...( chỉ là gõ bàn phím bây giờ mà mẹ vẫn nóng bừng mặt và huyet áp  cao vọt lên ấy) mẹ không muốn con qua lại với kẻ đã từ bỏ con khi con còn bé xíu...
Rồi con gây sự với mẹ, cãi bướng với mẹ có lúc làm mẹ phát điên phát dại - con cho rằng con không hạp với mẹ, nói chuyện một tí là thấy không hạp- mẹ đau còn hơn trăm ngàn mũi dao đâm vào- đến nỗi có lần con nói hỗn mà suýt nữa mẹ cầm cục đá táng con...may mắn mẹ kìm chế được và bỏ lên sân thượng tòa nhà nằm khóc như mưa...Lúc ấy mẹ nghĩ thật quẩn, có khi con là nghiệp chướng mà mẹ phải gánh...hay là chọn cái chết để rũ bỏ...Mẹ ngồi đung đưa trên lan can tầng thượng để buông tay, nhưng nghĩ đến con còn mấy năm nữa mới xong đại học tiếp, mẹ vẫn còn trách nhiệm, thế là mẹ đã  không bỏ cuộc.
Vừa phải  làm cha phải nghiêm khắc cho con nên người, vừa làm mẹ để xoa dịu, che chở con mỗi khi con vấp té thật sự là khó khăn cho mẹ vô cùng. Một người gánh trọng trách cho cả hai vai thật không dễ chút nào.
Mẹ còn nhớ hồi ấy con tám tuổi, vì mẹ đuổi bầy mèo hoang ỉa bậy trong nhà thuê của mẹ mà con khóc tới quíu cả hai tay, mẹ nhét thuốc cho con, xoa dịu con, bóp tay con cho mềm lại..mẹ sợ lắm con biết không? Mẹ không thể khóc trước mặt con, nhưng khi con về nhà bà ngoại, mẹ khóc đến ngất đi - thương con, xót con, buồn cho số mình đen đủi. Mẹ tự hứa sẽ không bao giờ làm con khóc nữa và mẹ đã giữ lời hứa đó cho đến khi con học lớp 9- Hôm ấy con nghe thằng Trung nó xúi, con một hai đòi đi xem ca nhạc đêm với bạn- mẹ không cấm, nhưng mẹ yêu cầu con mua cả vé cho mẹ, mẹ đi theo, đứng xa thôi, không can thiệp chuyện con với bạn. Con không đồng ý, con giận dữ đập đầu vào tường bình bình, mẹ giận quá mất khôn , mẹ nắm tóc con mà đánh- con lại quíu tay như ngày trước, mẹ lại khóc, lại hốt hoảng...thế đấy...
Ngay cả khi con học năm cuối đại học, mỗi lần con về khuya, mẹ đứng ngồi không yên, tim đập loạn xạ vì lo lắng mà con nào có chịu hiểu, lại cho rằng mẹ cổ lỗ nhắng xị ngậu...Làm sao không lo khi tình trạng giao thông hỗn loạn mất an toàn như ở xứ này hở con?
Mẹ âm thầm bù đắp mọi thiếu thốn tình cảm người cha cho con bằng tình yêu vô điều kiện, bằng tất cả sức lực mẹ có..Mẹ chiều con mọi thứ từ những chuyện nhà chuyện ăn, chuyện học, tất cả mẹ gánh vác để con được tung tăng đến trường vô lo, vô nghĩ. Mẹ làm thế là mẹ đã sai rồi con ạ..mẹ tập cho con cái tính lười biếng, tập cho con ích kỷ- Nhưng mẹ biết làm sao? Khi tình yêu mẹ tặng cho con mù quáng đến thế?
Con không bao giờ hiểu nổi mẹ yêu con đến thế nào đâu một tình yêu không thể giãi bày nó chỉ là một trái tim yêu con đến rồ dại- sau này, một khi mẹ mất đi, con sẽ từ từ cảm thấy- mẹ chẳng còn khỏe mạnh như hai mươi tám năm trước nữa..mẹ già rồi con ạ.
Giờ con đã lớn rồi, đã tự nuôi sống bản thân mình rồi, mẹ không can thiệp vào đời sống riêng tư của con nữa, mẹ cũng muốn sống an nhàn như bao người khác- nhưng khúc quanh cuộc đời lại đẩy mẹ xuống con số không và mẹ phải tiếp tục cày cuốc để lo nuôi chính mình. Mấy năm nay mẹ bị rơi vào khủng hoảng kinh tế trầm trọng, có lúc có chút ít, có lúc túi rỗng không, nhưng mẹ cũng vẫn còn bản năng của đàn bà muốn làm đẹp, mấy năm rồi, hôm qua mẹ mới có chút ít để tự yêu bản thân mình thế mà còn trách mẹ trên FB với câu viết lạnh tanh...Mẹ mất ngủ suốt đêm- trằn trọc suy nghĩ..Thôi cũng đành, nước mắt chảy xuôi mà...Nhưng giá mẹ bớt yêu con , mẹ đã không đau đớn vì một câu còm như thế, giá mẹ đừng kỳ vọng vào con nhiều như thế mẹ đã không cảm thấy nỗi chua xót đến vậy....
Mẹ biết, đồng tiền con kiếm cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt, thì đồng tiền mẹ kiếm cũng có khác gì? Nó còn cả những nỗi nhục - nhằn mà không thể chia sẻ cùng ai- ngay cả với con- đừng khinh đồng tiền mẹ kiếm bằng cái đầu mẹ con ạ. Lúc con ngủ kho kho trong chăn êm nệm ấm, máy lạnh ro ro, mẹ vẫn cặm cụi làm việc kiếm tiền dù ít chỉ đủ trả tiền điện mẹ cũng phải cày...
Mẹ bị ảnh hưởng lối sống của "Ba người lính Ngự lâm" nên mẹ có phần hoang phí, mẹ thừa nhận điều đó..nhưng suốt cả đời cực khổ , đôi khi có những niềm vui bản thân thì có gì là to tát? Mẹ cũng nào vung tay quá trán cho bản thân mẹ đâu? Mẹ rất mong nếu có thời gian, con hãy đọc entry này của mẹ và tự chuẩn bị cho mình hành trang làm mẹ sau này....


25 nhận xét:

  1. Nước luôn chảy xuống em à... Wynh có rất nhiều muộn phiền với con cái mà nào có thể nói thành lời, chỉ gắng làm hết trách nhiệm của mình thôi. Hiểu Tồ, thương mi...
    :-((

    Trả lờiXóa
  2. Mẹ viết cho con cảm động quá, chị đọc mà rưng rưng..
    Nhưng mà H này có khi ta phải học cách yêu con một cách tự do hơn đấy nhỉ ? Yêu tự do là cách làm mình ít đau khổ hơn và con mình lại hạnh phúc hơn ..
    Chị cũng nuôi con một mình như H , cũng sóng gió, gào thét , cũng tự nương dựa vào mình để nuôi con khôn lớn ...Nhưng từ khi cháu còn nhỏ chị đã tự dặn mình : cho con mình tất cả kể cả thứ tình yêu tự do có lẽ vì thế chị ít thấy đau khổ từ nó hơn . Bây giờ nó có gia đình rồi chị cũng tự giới hạn mình đi sâu vào cuộc sống riêng của nó ...

    H tập như thế đi , có khi em lại bớt đau khổ hơn vì có những điều không vừa lòng mình H ạ

    Trả lờiXóa
  3. vâng Gió ạ, em đang cố tập bớt để ý, bớt yêu thương nó...em mệt mỏi quá chị...em đang khóc ...

    Trả lờiXóa
  4. Em mà không có Củ Sâm chắc em đi nhà thương điên rồi wynh à...

    Trả lờiXóa
  5. Đừng khóc, bình tĩnh đi . Không có đứa con nào không yêu mẹ hết ... và ai cũng có lỗi lầm . Lỗi lầm trong tình yêu cần được thứ tha nhỏ ạ . nghe chị đi

    Trả lờiXóa
  6. Ờ, chỉ có những đứa con hong biết thương cha thoai hà...
    :-((

    Trả lờiXóa
  7. nạnh nữa! Già òi đừng có mà cà nanh! wynh còn có hai ngừi...giỏi thì bỏ bé Mi như thằng bố con Chít á...

    Trả lờiXóa
  8. Thương chị:(((
    Rồi từ từ con gái sẽ hiểu chị mà chị .Đừng quá buồn chị ơi !

    Trả lờiXóa
  9. Chả mong đợi gì em ạ, mong chờ chỉ thất vọng mà thôi!

    Trả lờiXóa
  10. chị , đọc mà rớt nước mắt luôn.Chị là người quá nhạy cảm và nóng nảy, con gái chị cũng thế nên mới va nhau...Nếu chị để em ây đọc tâm sự này của chị , chắc chắn ...sẽ có thay đổi lớn đó chị.Chị đưa con gái chị sớm đi ...

    Trả lờiXóa
  11. :((((( híc híc..một...hai...ba..hít vào...bốn...năm...sáu thở ra...

    Trả lờiXóa
  12. Tuổi trẻ nông nỗi và cạn nghĩ mong rồi thời gian bé Chít sẽ nhận ra được tình mẹ là bao la như thế nào. Thương chị HUGGGG

    Trả lờiXóa
  13. Dạ,luôn bình tâm nha chị. Ôm chị thật chặt nè.

    Trả lờiXóa
  14. có cả giông bão và có cả sự dịu dàng của trái tim người Mẹ. Ka yêu thương mi và trân trọng mi qua những dòng chữ này... Đừng quá đau đớn tự dằn vặt như thế Tồ ạ.
    Dù mái tóc có sợi bạc thì con vẫn là đứa trẻ trong mắt của bất kỳ ai làm Mẹ. Ai cũng có sự nông nỗi cả, ka nghỉ bé Chít đã treo Note như thế chỉ vì nông nỗi mà thôi, hãy nghỉ là lúc viết như thế, Chít cũng đang có nhiều điều bực bội trong lòng và sẳn dịp thì trút vào Mẹ Tồ nhé. Hãy nghỉ như ka nói để bớt đớn đau.
    Ngay cả ka nè, lúc Mẹ ka nằm 1 chỗ, ka phải chạy vạy làm thêm đủ thứ để có tiền lo cho Mẹ... Một hôm về đến nhà mệt bả người, Mẹ than thèm 1 chiếc nhẫn hột xoàn như hồi xưa Mẹ vẫn đeo, ka đang mệt mà nghe bực quá nên quát Mẹ "Mẹ làm như tui sướng, sẳn tiền lắm vậy hả, tui cày gần chết để lo cho Mẹ mà chưa vừa lòng sao bây giờ còn đòi này đòi nọ???" Mẹ bật khóc, ka chết sửng.... Và ký ức này làm ka đau đớn mỗi khi nhớ lại, vì 1 lúc nông nỗi cáu gắt của mình đã làm Mẹ đau lúc gần đất xa trời...
    Thôi ka không viết nữa, viết lại càng gợi nhớ nỗi đau...chỉ biết chia xẻ với Hương để Hương dịu lại đau buồn mà thôi

    Trả lờiXóa
  15. Ôi chà! Nhiều chuyện mệt ghê hè! Mấy chuyện này thì P chẳng biết chi mà nói.
    Chỉ biết là bớt trách móc giận hờn thì bớt khổ. Ông bà ta có câu: đừng hứa khi vui, đừng trách khi buồn.

    Trả lờiXóa

  16. Đọc mà cảm động quá!.... Đây là một trong những entry Đẹp nhất của bà đó.

    Trả lờiXóa
  17. Đọc mà rưng rưng.
    Tin rằng khi Chít có con nó sẽ hiểu được giá trị của tình yêu và sự hy sinh mà mẹ đã giành cho.
    Em ngày xưa cũng hay bụp xẹt với mẹ em lắm vì suốt ngày kìm cặp em, đi chơi đâu cũng gọi, bắt ăn uống thế này thế kia, hôm nào bực quá em bụp lại thế là mẹ lại khóc. Lúc ấy em cũng đau trong lòng nhưng chẳng bao giờ em nói ra.
    Từ khi có chồng, có con em đã thương, thân, gần mẹ nhiều hơn gấp nhiều lần lúc độc thân.
    Tương tự con em họ em cũng vậy, Dì em cũng suốt ngày khóc kể với em về nó, nhưng bây giờ con nó một tuổi và từ hơn năm nay tình cảm mẹ-con cải thiện rất rất nhiều.
    Chia sẻ với chị.

    Trả lờiXóa
  18. Đúng thế! Nên người ta nói "có con mới biết lòng cha mẹ".

    Trả lờiXóa
  19. Nước mắt luôn chảy xuôi . Đọc ẻn này sống mũi cay cay

    Trả lờiXóa
  20. Đúng là thật cảm động. Cái hay khi đọc bài ở blog là được đọc chuyện thật, cảm xúc thật. Khác với những bài trau chuốt kĩ càng trên báo.

    Trả lờiXóa
  21. Chi oi, co gang giu gin suc khoe !!!

    Trả lờiXóa
  22. Đồng ý với bạn.
    Đặc biệt là với chị Hồ Lan Hương, cái thật, cái chân tình, sự yêu, ghét, hờn, giận, vui, buồn đều thể hiện rõ ràng không màu mè, tô điểm. Đọc entry của chị ấy viết, nhiều khi thoáng giật mình. Liệu có được bao nhiều người dám nói thẳng những điều khuất tất, trần trụi của cuộc sống rất đời thường như chị ?!...

    Trả lờiXóa
  23. con lớn rùi..chị lo cho chị thì hơn

    Trả lờiXóa