Sắp tết….
Cảm giác lo lắng - các loại chi phí sẽ đổ ngập ngụa trên đầu. Trong đầu mình bây giờ chỉ có nghĩ đến làm sao kiếm tiền, phải làm sao có tiền trong tay ít nhất là trên trăm triệu mới tạm đủ chi phí trả lương, thưởng, thuê nhà, điện thoại, chi phí các loại cho văn phòng, cho anh em nhân viên. Mình sợ tết quá đi mất, nợ cũng đòi trả trước tết ui giời ơi nghĩ thôi đã chóng mặt run tay…
Biết thế cứ đi làm thuê cho nhẹ đầu nhỉ. Nhưng cái cảm giác đón nhận năm mới lúc giao thừa vẫn quan trọng trong tiềm thức của mình, thế mới biết truyền thống dân tộc Việt ăn sâu vào từng tế bào của mình mất rồi. Hôm trước giao thừa tết Tây, mình ngủ quên cả lúc đón giao thừa, thế nhưng chưa bao giờ mình quên giao thừa tết Ta cả, nhớ mùi hương trầm ngào ngạt bốc lên ngay thời khắc đầu tiên của năm mới, mâm trái cây, bánh chưng, ly rượu cúng đầu năm, ngọn lửa bập bùng đốt giấy vàng hương cầu an cho năm mới, mình lại rưng rưng chào đón năm mới tràn về trong từng hơi khói, từng đợt sương đêm, từng hơi thở của đất trời quyện lại và thành tâm cầu khẩn một năm mới an lành cho gia đình và bạn hữu. Mọi lo toan thường nhật tạm quên trong ngày ấy để lui cui làm mâm cơm cúng tổ tiên khi ánh sáng vừa vào đến cửa.
Mình đúng là một bà già âm lịch, chả đổi mới xì-tin thêm tí nào. Năm cũ đang rơi đi từng ngày, và mỗi ngày này lại cố gắng làm một điều gì đó tốt lành cho ai đó, để tự mình bảo mình rằng đời ta còn cần cho mọi người và không có gì phải ân hận vì mình không vô cảm với con người, với cuộc đời.
Năm nào cũng khẩn cầu cho Quốc thái Dân an thế mà mình cứ thấy mỗi năm mỗi tệ đi, dân càng ngày càng nghèo, bệnh tật, thiên tai ngày càng nhiều lên, tham nhũng cửa quyền đến tệ hại. Mềm dẻo với người ngoài, đánh đá gà nhà như phát xít. Chả biết năm nay có nên cầu nữa hay không???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét