Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Entry for January 10, 2008 Khoảng cách giàu nghèo

Một cuộc trao đổi và thương thảo hợp đồng cho khách hàng tại PMH tớ mới hay ra dân Việt nam khu PMH này giàu ghê gúm, giàu đến mơ cũng khó lòng với tới.

Làm sao để làm giàu??? Họ bảo dễ mà, có khó gì đâu, cứ mua đất thảy qua thảy lại lời ngay 100-200%, có bèo ra cũng lời 50-70 %, vâng thế thì phải có tiền? Đương nhiên phải có tiền. Thế tiền từ đâu ra nhỉ? Thu nhập nho nhỏ chả đáng lắm 25.000$US/tháng, còn nhà cửa bất động sản chỉ ít thôi, 4 căn nhà loại biệt thự độc lập ở cái gì đó “ Hưng ..” quái gì ấy. Nhà bèo bèo cũng hai người giúp việc, lương không dưới hai triệu đ/ tháng, tài xế lương cỡ 5-7 triệu. Con cái tất cả học trường quốc tế không dưới 20.000$US/ năm. Một nhà ít cũng hai con, còn muốn đẻ thêm.

Giá tiêu dùng, gấp gần đôi, hơn đôi ở khu vực thành phố, tô phở quán bình dân 25.000Đ/tô ngon bằng phở lề đường Lê Văn sĩ với giá 12.000đ/tô. Trà đá được phục vụ kèm ly cà phê đá 40.000 đ/ ly. Nếu không uống thì nhịn trà đá. Một ổ bánh mì thịt bán cách PMH khoảng 1 km giá 15.000 đồng.

Giá cho thuê nhà 12x 18 m ba tầng 2.700$US/ tháng. Thuê căn hộ chung cư 65-80 mét vuông giá 600-750$US/ tháng. Người nước ngoài thích ở PMH lắm, nhưng họ cũng chỉ thuê được căn hộ thôi, nhà biệt thự chỉ dành cho công ty bự thuê.

Và người Việt giàu có đã phủ gần kín PMH, công ty môi giới địa ốc mọc như nấm sau mưa. Hình như họ chỉ nói, tính bằng tiền đô mỹ hoặc euro trong khu vực PMH.

Tớ làm việc xong, tớ có cảm giác như tớ lọt vào xứ sở chiện “thần kinh” mà ở đó tiền mọc trên cây- giơ tay ra là hái. Không ai nặng nhọc chiện kiếm cơm hàng ngày, chỉ là bàn làm sao mua thêm biệt thự nào đẹp hay con xe nào model mới, chỉ chưa nghe thấy mua máy bay riêng thôi. Hèn chi mà cấp cứu 2 tiếng ở bệnh viện FV PMH tớ phải trả có hơn 4 triệu bằng tiền lương của tớ một tháng ở công ty. Thèm một ly cà phê đá và trà đá tớ phải trả 40.000 đ ngồi lề đường- nếu vào phòng máy lạnh thêm phụ phí 15%.

Tớ nói thật, lòng tớ ấm ức ganh tị, sao họ làm ra tiền dễ thế, ở đâu mà kiếm tiền nhiều như quân Nguyên, còn tớ thì móc hầu bao vài trăm ngàn đồng đã tiếc, nghĩ cho cùng lương thiện không bằng lươn lẹo và lương lậu. Ấy thế mà cũng có những người chỉ cần có vài chục ngàn đồng đã cảm thấy sướng ngất ngây. Những người chỉ cần một vài triệu đồng đã đủ cứu thoát một gia đình khỏi cái đói. Nghỉ thế mà tự an ủi rằng mình còn sướng chán.

Nhưng mà tớ vẫn không cam lòng, giá như tớ giàu nhỉ, tớ sẽ làm được bao nhiêu việc.

Khoảng cách giàu nghèo bên này cầu Kinh Tẻ và bên kia cầu Kinh Tẻ thật là lớn tới cả ba ngàn mét lận!!!!!!

Còn khoảng cách lương tâm, lương thiện thì bao xa nhỉ????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét