Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Entry for December 31, 2007 Không ngủ được xem tivi

Thử so sánh nhân bản, sự thật, ảo- thế giới ảo

Ngày nay không buồn ngủ do uống trà, tớ xem ba chương trình sau:

1- Larry King talk show

2- Phim Mỹ về một cậu bé dùng trí thông minh để cứu người và cố gắng thoát hiểm và sự hỗ trợ dũng cảm của cha mẹ bé cùng đội cứu hộ

3- Cà phê @ talk show của Việt nam nói về blog.

Cảm nhận về chương trình 1& 2 rất gần gũi và đời thực.

Chương trình 1: Larry King talk show: Những câu hỏi rất thông minh dí dỏm và đưa người được phỏng vấn đến chỗ NÓI THẬT và CHÂN THÀNH- không nhìn thấy một nghệ thuật sắp đặt nào để cho người được phỏng vấn phải nói dối về bản thân mình và cái nhìn đối với xã hội. Cảm nhận của tớ, nếu tớ “được phép” thì sự sống thật nói thật này chính là ước mơ và mục đích mà mình đang hướng tới. Và chỉ có một tâm hồn, tư tưởng tự do thì chúng ta mới có thể có được một show truyền hình cuốn hút người xem đến thế.

Chương trình 2 : Phim Mỹ - Ngày xưa lẫn nay, nhiều người vẫn cho rằng tư bản Mỹ chỉ bóc lột và bắt nạt kẻ nghèo, không tiền thì cuộc sống tại đất Mỹ là địa ngục chỉ toàn bắn giết, cướp hiếp,ma tuý......không hề có tính nhân bản và giáo dục con người lương thiện. Nhưng xem hết bộ phim thì nhận thấy tính nhân bản của bộ phim là cốt yếu toát lên trọn vẹn trong nội dung phim, từ bà mẹ dám đu dây leo lên để cứu được mấy mạng người rồi mới cứu đến đứa con yêu dấu của mình cuối cùng, cho đến đội cứu hộ tập trung hết sức mình cứu những người dân đen sống trong khu nhà sập. Và nó được thật hoá đến mức độ tớ xem mà tưởng như mình đang ở chính hoàn cảnh đó và muốn được mang sức mình giúp sức cứu người.

Chương trình 3: Cà phê @: nói chuyện với bloggers và việc viết blog- cuộc sống thật, sống ảo. Một cuộc nói chuyện được ghi hình theo đúng kịch bản, và kịch bản phải đi đúng “lề bên phải” theo quy định của pháp luật! Cho nên cuộc trao đổi này trở thành một vở kịch mà người phỏng vấn lẫn người được phỏng vấn phải thuộc lời thoại - gượng gạo, sáo rỗng và không có thể phân biệt được giữa blogger này và blogger khác, họ được mời lên và diễn như thế, như thế...., có những blogger tôi biết, họ cũng phát biểu như một cái băng cát sét được thu lại từ bài đọc, mất đi hẳn tính cách của từng con người. Cái mà họ viết khác với điều họ nói trên talk show.

Như vậy tớ thấy trên tivi của mình hầu hết đều là ảo, những talk show như cà phê@ của VTV5 hoàn toàn chỉ là một sự ảo, họ không dám phát biểu những chính kiến thật của họ bởi quy định phải đi đúng lề bên phải. Cuộc chuyện trò trở nên chán ngắt bởi lặp đi lặp lại cũng chỉ là kêu lên làm từ thiện. Đất nước này chả lẽ nhiều điều bất thiện- nghèo túng khốn khổ quá nên mọi người mở miệng ra là chỉ làm từ thiện???? Có ai dám dũng cảm vượt lên khỏi cái lề bên phải để NÓI THẬT- LÀM THẬT hay chăng? Và nhà đài nào dám vượt lên nỗi sợ để làm một cái talk show chân thật hay chăng?? Ngay cả một blogger nhắc đến blog LINHGIA cũng bị xén cho nhỏ âm lượng hơn hẳn với mức độ bình thường.

Xem xong ba cái chương trình vừa rồi thì thật sự tớ thất vọng về cái gọi là truyền thông này. Hai chương trình 1&2 trên dạy cho tớ sống thật- nói thật- nhân ái- quả cảm. Chương trình thứ ba dạy cho tớ muốn đến với nhiều người thì phải biết sống ảo- nói dối- sống giả - và phải hèn thì mới được...

Bao thế hệ đã được tuyên truyền sống ảo- sống giả- nói dối như thế này nhỉ? Có tới 5 hay 6 hay là mười thế hệ đã được dạy thế này? Thôi, từ nay ai muốn sống thật-nói thật thì xem truyền thông tư bản, ai muốn ảo-giả-dối-trá thì xem nhà đài đi đúng lề bên phải nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét