Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2007

Entry for December 29, 2007 tản mạn chút riêng tư!

Một buổi chiều thứ bảy cuối năm,

Đêm qua trời buồn trải vài hạt mưa len qua thảm cát đằng nhỏ xuống sân lành lạnh.

Trong ánh nến chập chờn nỗi buồn dường như u ám hơn. Một trà, một ghế và một ta cùng bóng đêm ngấu nghiến những nỗi buồn gần như sự tuyệt vọng.

Hôm nay trời hanh nắng nhạt, cảm giác sầu tư cứ miên man trong tâm ta, hình như ta muốn thoát khỏi cái thực tế phũ phàng đi ở ẩn đâu trong núi cao, thích tiêu dao cùng cây cỏ và đá , gió….nhưng ông trời lại chẳng chiều lòng bắt ta ngồi trong căn phòng nhỏ bé ngột ngạt này để lóc cóc gõ bàn phím mà tiêu dao trong tiếng lọc cọc vô tình.

Cũng đành miên man giãi bày trên trang blog vậy thôi.

Ký ức tuổi thơ ấu đan xen ký ức thời thanh xuân của một người đàn bà khát khao yêu thương khiến ta nghẹt thở, ta vẫy vùng để thoát ra nhưng ký ức nào dễ quên. Hình như đàn bà ai cũng khát khao được yêu thương, được chăm sóc bởi một đôi tay, một bờ vai vững chắc nhưng với ta, số phận không chiều, ta vươn lên như cây cổ thụ, mạnh mẽ và độc lập, không cần tới ai. Tới tuổi ngũ tuần ta mới biết ta khát khao yêu thương biết bao nhiêu và cũng nhận ra rằng ta cô đơn biết nhường nào. Thật là đàn bà, cần một bờ vai để tựa vào và khóc, cần một bàn tay âu yếm lau nước mắt cho ta- chỉ cần một lúc thôi, ta sẽ lại bình tâm và vững chãi như mọi ngày.

Giá ta yếu đuối và nhu mì thì có lẽ số phận ta đã khác đi rồi, ai biết được??!!! Ai bảo lúc nào cũng ương ngạnh, ngạo nghễ cho mày chừa!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét