Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Buồn quá đi cãi nhau mí mấy đứa nhảm trên báo!

Lấy lý do là sinh con xong, người béo ra, vợ tôi tuyên bố nhịn ăn tối để giảm cân. Nhưng duy trì tình trạng này đã cả năm nay, tôi vẫn không thấy cô ấy giảm được cân nào, nếu không muốn nói là còn béo lên. Thực ra  là mỗi chiều đi làm về, vợ tôi thường lang thang đi mua sắm, dạo phố và ăn quà vặt đủ… no rồi. Thế nên về nhà cô ấy cắt cơm và cắt luôn cả cơm của chồng. Không nấu nướng gì nữa, vợ tôi bảo "em chỉ đủ sức lo cho con, còn anh  tự lo lấy cơm nước". Thế nên, dù có vợ đàng hoàng nhưng tôi vẫn phải thường xuyên về nhà mẹ “ăn chực” cơm (nhà tôi gần nhà bố mẹ) vì có nấu cũng chỉ mình tôi ăn. 

Công việc của vợ tôi là nhân viên văn phòng, khá nhàn rỗi. Nhưng ngày nào cũng phải 7- 8 giờ tối vợ tôi mới về đến nhà. Con chúng tôi giờ đã gần hai tuổi, buổi sáng cô ấy mang con gửi ở lớp trông trẻ ngay cạnh nhà và đi một mạch cho đến tận tối mới về. Tôi thấy các bà mẹ khác đều rất chú tâm chăm sóc đến bữa ăn cho con, nhưng vợ tôi thì hoàn toàn khác. Con tôi từ khi chuyển sang ăn cháo là vợ tôi toàn mua cháo ngoài hàng chứ không hề ninh nấu gì nữa. Sáng cô ấy mang con cùng một gói cháo dinh dưỡng mua sẵn sang nhờ cô giáo cho ăn. Tối, cô ấy lại mua một gói nữa, đón con từ lớp trẻ về và cho con ăn bữa tối bằng gói cháo đó. Vợ tôi lý sự rằng người ta nấu “chuyên nghiệp” nên ngon hơn mình tự nấu. Kết quả là, con tôi hơn hai tuổi mà còi cọc, gầy gò, cân nặng chỉ bằng bé một tuổi.

Công việc của tôi rất bận rộn, thường phải đi sớm về muộn và tôi cũng phải lo kinh tế cho cả gia đình nên dù muốn tôi cũng khó có thời gian chăm sóc con. Với lại, là đàn ông, việc tỉ mỉ chăm sóc cho con khó bằng được phụ nữ. Vợ tôi bảo, tôi phải có trách nhiệm lo tiền chi tiêu cho cả gia đình, còn lương cô ấy thì chỉ dành để cô ấy chi tiêu cá nhân thôi. Thực tế lương vợ tôi rất thấp nên tôi cũng không tính đếm làm gì. Tuy thế, tiền tôi đưa hàng tháng, cô ấy tiêu "bạt mạng", không hề có ý thức tiết kiệm dành dụm gì cả. Đi chợ, nấu cơm thì cô ấy không đi nhưng nhà tôi lúc nào cũng có đầy đủ tất cả mọi thứ đồ ăn linh tinh như xúc xích, lạp xường, nước ngọt, kẹo, kem, bánh ngọt… để cô ấy ăn vặt. Đồ đạc trong nhà cô ấy thường mua theo… ngẫu hứng, thích là mua mà không cần biết có dùng đến hay không. Nhà tôi bây giờ chật ních các thiết bị vợ tôi mua về. Có thứ chưa bao giờ cô ấy dùng đến một lần.

Không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi cũng đã khuyên nhủ cô ấy rất nhiều rằng phải chú tâm vào gia đình, chăm lo cho gia đình nhưng cô ấy nghe mà như… nước đổ lá khoai. Nói mãi không được, bố mẹ tôi đã phải gặp cả bố mẹ cô ấy để nhờ ông bà khuyên nhủ thêm. Thực tế bố mẹ cô ấy đều là những người rất tốt, họ cũng đã dạy bảo nhiều nhưng không hiểu vợ tôi giống ai mà cô ấy không học được điều gì từ bố mẹ mình. Mẹ vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời, cả đời bà hết lòng lo cho con cái, là một người phụ nữ rất đảm đang, tháo vát tần tảo. Tôi từng nghĩ mình vô cùng may mắn khi lấy được vợ tôi, là con gái của một người mẹ như thế. Nhưng đến giờ sau hơn bốn năm, tôi không biết là mình may mắn hay xui xẻo nữa.

Tôi thực sự đang rất rối trí, căng thẳng, mệt mỏi và cảm thấy mình đã hết kiên nhẫn với vợ rồi. Đã có lúc tôi nghĩ đến việc ly dị, nhưng lại thương con tôi, nó còn quá bé. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
 

Trần Văn Phụng
http://baodatviet.vn/Home/doisong/tamgiao/Vo-toi-kien-quyet-khong-chiu-nau-nuong/20115/147667.datviet

Chào ông Chủ Phụng!
Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, hết rồi  không còn cái chế độ nô lệ nữa, nếu ông nghĩ lấy vợ về để vợ hầu mình thì ông nên đập đầu vào gối và ngửa mặt lên trời mà tha " Hỡi ôi ta đã sinh nhầm thời!"
Con cái người ta đẻ ra nuôi lớn, cực nhọc biết bao nhiêu , giờ để ông Chủ đem về rồi lên giọng chủ tớ dạy với chả dỗ. Bắt vợ cặm cụi chúi đầu vào bếp bưng bê dọn mời ông xơi hả, Ông mơ màng quá. Bởi thế đừng trách phụ nữ Việt nam ngày càng muốn lấy chồng xứ văn minh- để họ được làm người chứ không phải bị mang kiếp trâu bò, máy đẻ để mấy ông Chủ như ông chủ Phụng đây hưởng nhàn!Đừng có rằng yêu thì phải nai lưng ra phục vụ, yêu cũng cần có qua có lại- tôi nấu cơm thì ông rửa chén, tôi quét thì ông lau. Mấy ông cũng có chân có tay như vợ mà sao làm như lũ tàn phế thế? vợ không nấu thì đi ăn chực? Nói thế mà chả biết mắc cỡ sao?
Tui là đàn bà trên 50, con gái nó mắng cho " Mẹ không biết thương cái thân mẹ thì chả ai thương đâu, mẹ phục vụ ba, con, rồi chính mẹ mệt ăn không nổi thì hỏi mẹ ai thương mẹ đây? Con ăn cũng không giúp mẹ no, ba ăn cũng chả làm cho mẹ hết đói, hết mệt. Mẹ cứ kệ tụi con, phần ai nấy lo, nếu mẹ khỏe, mẹ vui thì nấu, còn không ai lười thì chế mì gói mà ăn!"
Nó nói chính xác, không sai chút nào, giờ tui mới thấy tui là kẻ đại ngu, đại bất hạnh, nhồi nhét cái tam tòng tứ đức cho lắm, 50 tuổi không có một ngày năm nghỉ! Nếu tui ở địa vị của vợ ông chủ Phụng thì tôi đá đít ông chủ ra đường luôn, chứ chả để ông lên báo bôi bác vợ mình thế- vừa hèn lại vừa đê tiện! Thứ đàn ông đáng cho voi dày!
Ông chồng tôi người Hàn, dốt nấu ăn, tôi phải kèm cặp cho học nấu mấy món đơn giản, nhưng ít nhất ổng còn lo giúp vợ xếp cất quần áo, quét cái sân, chăm sóc bầy cún của vợ trong khi vợ nấu ăn hay bận việc.Tui nghe ông chủ Phụng rêu rao vợ trên báo này quả thực nếu tui có con là vợ của ông, tui kiu nó ly hôn gấp gáp...ba mươi giay là ra tòa.

18 nhận xét:

  1. Mịa! Kiếm chiện này cho quên chiện kia- chán quá hà....

    Trả lờiXóa
  2. Ít nhất cũng thỏa mãn cái thú được viết wynh à....

    Trả lờiXóa
  3. Chài! sao nhỏ ni cừi dữ ta?

    Trả lờiXóa
  4. gđ mà mạnh ai cũng sống theo sở thích của mình như vậy thì bỏ nhau còn hơn

    Trả lờiXóa
  5. Em cười mấy lão dấm dớ :-))))))))))))))))

    Trả lờiXóa
  6. P tui thì chỉ xin hỏi : Ai bắt ông cưới cái cô vợ ấy? Sao ông không cưới cái bà mẹ vợ đi. Hay đăng báo tìm người giúp việc nhà rồi hỏi cưới luôn.
    Nói quý vị nghe đừng buồn, chứ chủ đề chính của các bữa nhậu và trên bàn cafe của các ông, nó tương tự như bài viết này nè ( ông nào không làm như thế thì có thể tự hào mình là người đàn ông tốt rồi đó).
    Bỏ vợ về bám váy mẹ đi là vừa.

    Trả lờiXóa
  7. Mỗi người đều có một cái tôi của chính mình phải biết dung hòa và tôn trọng cái khoảng trời của mỗi người thì gia đình mới bền, chứ không phải là gia đình rồi áp buộc bạn đời mình theo cách sống của mình.
    Nếu vì gia đình mà đánh mất đi bản thân thì thà chết còn dễ chịu hơn là có gia đình.

    Trả lờiXóa
  8. Thế mới tởm cho cái lũ đàn ông- tớ từ còn ngay măng non đã tự lực cánh sinh- bởi thế- lấy chồng làm bạn đời thì ok, lấy chồng để nó nuôi rồi nó lên mặt thế thì xin lỗi, ngứa lồn ra cà bụi dứa còn hơn lấy cái thằng chồng khốn nạn thế.

    Trả lờiXóa

  9. Chài, tưởng bài của bà từ trên xuống dưới hông hà!

    Trả lờiXóa
  10. em nghĩ nếu thật như ông ta kể thì cô vợ kia nên ở 1 mình thì hơn.Lấy chồng rồi vợ ăn đàng vợ chồng ăn đàng chồng rồi con thì mua thức ăn ngoaì hàng,vậy không phải là không khí 1 g/đ.Nếu cô ta bận bịu mà ông chồng không giúp thì là chuyện khác,đây là không làm tí gì việc nhà thì cũng vô lí.Mà con mình đẻ ra còn không biết thương thì chả phải là đàn bà rồi

    Trả lờiXóa
  11. Ôi dào chắc gì có ông Phụng thế thật , có khi nhà báo viết lên cho có chiện tám ấy chứ . Mất thì giờ đọc ba cái lăng nhăng làm quái giề :)))))

    Trả lờiXóa
  12. Ờ há! Coi như rảnh và nhảm đi...

    Trả lờiXóa
  13. NGÒN BÚT SẮC SẢO..VIẾT VẬY LÀ ĐÚNG

    Trả lờiXóa
  14. Với xã hội VN này là chuyện bình thường , còn lắm kẻ mong đủ ăn đủ mặc đủ giải quyết nhũng cơn dậm dật mà chưa xong

    Trả lờiXóa
  15. Với xã hội VN thì giờ là chuyện bình thường , còn lắm kẻ mong đủ ăn , đủ mặc, đủ giải quyết những cơn dậm dật mà chưa xong đó
    à mà quên đừng đưa vô bụi dứa nhé chưa vô thì tức lắm vô rồi thì ...phí của giời lắm đấy

    Trả lờiXóa