







Hồi tí tẹo đi học, được thầy cô đọc trong sách giáo khoa nghe rằng:” Năm châu, bốn bể”. Phải nói lại là các thày cô đọc và được nghe chứ không phải các thày cô dạy và hiểu thế.
Năm châu? Vầng! Như nào nhắc lại nghe coi?Thì Á này, quen quá vì có Vẹt ta này, thằng Khựa bốn tốt này,mười sáu chữ nè. Ấn độ nhiều lập trình viên điện toán nhứt thế giới này…vưn vưn.Âu này, bọn thực dân già cỗi, tư bổn "giãy chết" đầy ra đấy này. Phi này, đen trũi như lông mũi chú Cua này. Mỹ (Bắc-Nam) này. Có Cu Ba anh em thức cho ta thức luôn này, đủ chưa nhể? Oăn, tu ,thờzi, pho..chưa, còn gì nữa nhể? Úc, Úc châu tức châu Đại Dương. Có con chuột túi to như con bò này…ke ke .Đủ dồi năm châu!
Dốt vịt, thế còn châu Nam cực đâu? Thày cô không đọc à?
Răng hè? Đổ cho thày cô không đọc hay giáo khoa in “lầm”,bỏ “xót”?
Thì thôi, bi chừ sáu châu vậy! Thống nhất nhấn nút “zet xờ” chăm phần chăm là sáu châu nha. Lục châu! Ke ke, phiên Khựa tẹo cho có vẻ nho Ninh Thuận.
Thế bốn biển?
Thì ước lệ kêu bốn biển vậy đó. Chứ đúng là bốn đại dương mênh mông, tức vừa mênh và mông…
Như nào, kể nghe coi?
Thì Thái Bình Dương, ngày xưa ông Nguyễn Văn Trương đọc kiểu nha nào nhể, quên mất. À, đúng rồi “paxiphích âuxần”. Đại Tây Dương này, Ấn Độ Dương này, Bắc băng dương này. Đủ nha, không khiếu kiện chi nha!
Thế Nam Băng Dương? Thực chất, nó là vùng biển nhỏ, đóng băng mịe,và vì vùng “đất” lớn hơn nên “tạm quên”. Nhá!
Trật, thế còn chữ “tứ hải” có phải thế không? Có trong câu :"Tứ hải giai huynh đệ" hử? Ừa!
Thế chứ còn gì nữa! Tứ là bốn, hải là bể. Tứ hải là bốn bể. Hỏi chi lạ!
Trật!Trong cụm “năm châu bốn bể”. Thì Năm châu thành lục châu rồi, có sửa đổi bổ sung và thông qua, biểu quyết đàng hoàng, giám sát bằng máy tinh vi, í quơn, vi tính! Còn bốn bể, đúng là xuất phát từ “tứ hải”. Nhưng nếu là bốn bể là bốn đại dương thì trật.
Tứ hải trong gốc Hán tự chả liên quan gì đến Thái Bình, Đại Tây…dương mốc gì.
1-Nó được dùng để chỉ “tứ rợ” xung quanh Hoa Hạ.
Như nào nói nghe tiếp! Thì là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch.Sách Nhĩ Nhã, thiên Thích Địa viết:” Cửu Di bát Địch, thất Nhung lục Man gọi là tứ hải.
2-Nó được dùng để chỉ bốn vùng biển xung quanh Tung Của. Đông-Tây-Nam-Bắc hải. Định danh và khái niệm mơ hồ thôi.
3-Nó được dùng để chỉ toàn bộ vùng nội địa Khựa. Có lần Giang Thanh phu nhưn( Nghĩa là đã phu nhân) nói tứ hải là cõi dân chúng Tàu,Vương Tiên Khiêm tán thành cái rụp không phải vì sợ, mà cho rằng Giang phu nhưn “hiểu” vấn đề.Vì vậy, trong nước là hại nội, ngoài nước là hải ngoại. Té ngửa chưa? Tưởng đơn giản phỏng?( Gúc để biết hai vị “lão thành cách mạng” phát nào)
Ba lí do nêu, chả liên quan gì đến bốn đại dương vừa mênh vừa “mông” thế đâu nhá!
Căn cứ cuối: Thành ngữ “tứ hải ngũ hồ” của Khựa, hải chỉ đất, hồ chỉ nước. Lạ chưa? Bố khỉ Khựa!
Hết òi, cái này của Ku đăng ở đâu í, bà già nó đọc được. Gởi đây đăng lại, há há...
Ngàn năm đô hộ giặc Tàu.
Mình không đặc biệt hâm mộ anh Trịnh ( mẫu câu này nghe quen quen?) Nhưng thỉnh thoảng buồn cũng hát, vui cũng hát…nhạc Trịnh. Phần nhạc, mình hổng phát biểu. Phần lời, nói cho có vẻ “am hiểu” là ca từ ấy. Mình nê nể anh Trịnh. Không biết bác Ngô Văn Tao còn nhớ vụ mấy ông ngồi cãi nhau không nhỉ? Thôi, không “dan díu” chuyện cãi cọ ở đây.
Cỡ như anh Trịnh mà gọi “giặc Tàu” là cũng không phải điều dễ bỏ qua. Anh Trịnh gôc Minh Hương đấy.
( Cái dấu nháy”,” bỏ cho hai từ giặc Tàu là để trích dẫn lời anh Trịnh nhá)
Có gì tiếp đây? Thì chuyện anh Trịnh gọi Tàu là giặc. Ngay buổi đầu dựng nước, dẫu An Dương Vương có gả con gái yêu cho người ta rồi cũng “nhờ” đến nhát gươm “công lý và sáng suốt nhân đôi”. Bởi không thể sống trong tủi nhục. Chuyện đó thực thực hư hư…khỏi nói.
Cho tới khi khoảng giữa của “trăm năm đô hộ giặc Tây”, cái thằng “giặc Tàu” cũng kè kè bên cạnh chứ có “nhả” mẩu bánh hình chữ “sờ” này đâu!
Xe pháo phục vụ cho chiến dịch “lòng chảo” ngoài Tây Bắc. Chuyên gia quân sự đi kèm những “tướng lĩnh tài ba” của ta là ai? Dĩ nhiên, chuyện dễ hiểu khi họ giải thích đó là “nhiệm vụ quốc tế”.
Thế tại sao tại Thụy Sỹ, hiệp định gi gỉ gì gi đó ông quốc vụ viện thủ tướng thuận tay trái nói gì? Và, cảnh nồi da xáo thịtchả nhẽ lại không có nêm nếm gia vị Tàu?
Cả nước lại ra quân, toàn dân cầm súng. AK47 sản xuất tại Bắc Kinh…Quân ta lại nhằm thẳng quân mình mà bắn….
(Còn nữa)
Mình đọc, nghe và học biết rằng mưu toan lấy ghế của nhà Lý là Trần Thủ Độ. Và việc nhẹ nhàng như trở bàn tay. Hậu thế và mãi tận bây giờ không xét nổi một cách rõ ràng công tội của nhà chính trị họ Trần này. Chắc chắn! Nếu rõ ràng rồi thì chả ai nhắc đi nhắc lại mãi đến tầm "hội thảo khoa học cấp quốc gia". Nhưng, dù công hay tội, nhà Trần gây dựng nhờ tay ông, và cơ nghiệp nhà Trần như nào, con dân nước Nam một thời "hưởng lộc" và người Tàu mấy lượt lấm đầu trắng bụng. Chuyện nhà Trần chưa phải chuyện...Mà là chuyện "nạn nhân" của nhà Trần ấy. Cũng theo sách, người nhà Lý phải bỏ quê hương bổn quán chạy "nạn" nhà Trần. Có mấy "đinh" theo hướng biển Đông Bắc mà lượn...
Rồi gần đây, có mấy bác bên xứ Kim Chi về, nói rằng họ là hậu duệ nhà Lý. "Hòa chung không khí vui tươi phấn khởi..." mình cũng vui và mừng. Vậy là còn hoàng thân quốc thích của nhà Lý chứ ít à?
Điều đáng nói và bàn chút. Họ còn chút gì là "An Nam miz"? Họ ra đi, dẫu là loạn lạc với gia đình dòng tộc họ...nhưng họ thuộc hàng vương tôn công tử. Ý thức được bản thân họ lắm chứ!
Thử xem người Hán ( người Hoa) có mặt ở đâu, bao lâu và họ giữ được cái gì dẫu không phải đất họ?
Tư tưởng bành trướng, đồng hóa các dân tộc khác của người Tàu không bàn cãi nhiều. Mọi mưu mô, hành vi của họ đều lộ rõ vậy. Rõ ràng, câu đầu tiên nhận xét là phải nể phục chứ không thể có câu khác. Việc "bài" họ là không tưởng. Chỉ còn cách là tránh hiệu quả mà thôi.
Quay lại chuyện bác Độ thái sư. Bác ấy muốn duy trì nhà Trần, bác ấy đã lựa chọn. Và sự lựa chọn của bác ấy là một sai lầm, xét về nhiều mặt chứ không riêng gì đến chuyện "hôn nhân cận huyết".
Bác gì hậu duệ nhà Lý, phải chăng vì "hận Thăng Long" mà bác ấy vứt hết, nay chỉ Kim Chi chay?
Các bác ấy chưa bằng một nhà thơ nửa Tàu nửa ta gần đây. Ông Hà Triệu Anh!
Chính tả tiếng Việt có cho phép bác ấy khai sinh là Dzếnh hay không nhỉ? Mình đã từn hóng hớt với cụ Nguyễn Tài Cẩn về cái tên cực kỳ độc đáo này. Trộm vong linh cụ Cẩn, cụ ấy lắc đầu thè lưỡi!Cũng chỉ ngần ấy thôi, cũng đủ lắm rồi. Ông Hà Triệu Anh có một hành vi làm chúng ta nên suy nghĩ.( Ông ấy vẫn không thể xóa một nửa máu Việt trong người ông ấy, như ông ấy nói:"Ta biết mình là hoa Xuân đất Việt" đó thôi!)
Người Việt "can qua". Người Chăm ở dải đất miền Trung duyên hải như nào? Chỉ là câu hỏi thật, không có ý thóc mách đến "mưu mô chính trị" gì hết!
Sẽ có người hỏi, "sao ông( mày) nghĩ chi mà xa? Không, chỉ là thắc mắc và có chút so sánh.
Lao xao xa gần chi rồi cũng nói thẳng cho đỡ tốn thời gian.Biết Tàu nó vậy, sao còn "dan díu" làm chi?
Câu hỏi đó, sẽ có người bảo là "ngây thơ chính trị, ấu trĩ văn hóa". Vâng, thì đã hẳn!
Cái sự dan díu này, không nhằm mục đích là để "vỗ yên dân chúng".( Cụm từ rất quen trong các tiểu thuyết lịch sử Tàu, mô tả hành vi của người chiến thắng sau một cuộc chiến)
(còn nữa- đoạn sau thắc mắc về NHẬN THỨC CHUNG GIỮA HAI NHÀ NƯỚC)
Lấy lý do là sinh con xong, người béo ra, vợ tôi tuyên bố nhịn ăn tối để giảm cân. Nhưng duy trì tình trạng này đã cả năm nay, tôi vẫn không thấy cô ấy giảm được cân nào, nếu không muốn nói là còn béo lên. Thực ra là mỗi chiều đi làm về, vợ tôi thường lang thang đi mua sắm, dạo phố và ăn quà vặt đủ… no rồi. Thế nên về nhà cô ấy cắt cơm và cắt luôn cả cơm của chồng. Không nấu nướng gì nữa, vợ tôi bảo "em chỉ đủ sức lo cho con, còn anh tự lo lấy cơm nước". Thế nên, dù có vợ đàng hoàng nhưng tôi vẫn phải thường xuyên về nhà mẹ “ăn chực” cơm (nhà tôi gần nhà bố mẹ) vì có nấu cũng chỉ mình tôi ăn.
Công việc của vợ tôi là nhân viên văn phòng, khá nhàn rỗi. Nhưng ngày nào cũng phải 7- 8 giờ tối vợ tôi mới về đến nhà. Con chúng tôi giờ đã gần hai tuổi, buổi sáng cô ấy mang con gửi ở lớp trông trẻ ngay cạnh nhà và đi một mạch cho đến tận tối mới về. Tôi thấy các bà mẹ khác đều rất chú tâm chăm sóc đến bữa ăn cho con, nhưng vợ tôi thì hoàn toàn khác. Con tôi từ khi chuyển sang ăn cháo là vợ tôi toàn mua cháo ngoài hàng chứ không hề ninh nấu gì nữa. Sáng cô ấy mang con cùng một gói cháo dinh dưỡng mua sẵn sang nhờ cô giáo cho ăn. Tối, cô ấy lại mua một gói nữa, đón con từ lớp trẻ về và cho con ăn bữa tối bằng gói cháo đó. Vợ tôi lý sự rằng người ta nấu “chuyên nghiệp” nên ngon hơn mình tự nấu. Kết quả là, con tôi hơn hai tuổi mà còi cọc, gầy gò, cân nặng chỉ bằng bé một tuổi.
Công việc của tôi rất bận rộn, thường phải đi sớm về muộn và tôi cũng phải lo kinh tế cho cả gia đình nên dù muốn tôi cũng khó có thời gian chăm sóc con. Với lại, là đàn ông, việc tỉ mỉ chăm sóc cho con khó bằng được phụ nữ. Vợ tôi bảo, tôi phải có trách nhiệm lo tiền chi tiêu cho cả gia đình, còn lương cô ấy thì chỉ dành để cô ấy chi tiêu cá nhân thôi. Thực tế lương vợ tôi rất thấp nên tôi cũng không tính đếm làm gì. Tuy thế, tiền tôi đưa hàng tháng, cô ấy tiêu "bạt mạng", không hề có ý thức tiết kiệm dành dụm gì cả. Đi chợ, nấu cơm thì cô ấy không đi nhưng nhà tôi lúc nào cũng có đầy đủ tất cả mọi thứ đồ ăn linh tinh như xúc xích, lạp xường, nước ngọt, kẹo, kem, bánh ngọt… để cô ấy ăn vặt. Đồ đạc trong nhà cô ấy thường mua theo… ngẫu hứng, thích là mua mà không cần biết có dùng đến hay không. Nhà tôi bây giờ chật ních các thiết bị vợ tôi mua về. Có thứ chưa bao giờ cô ấy dùng đến một lần.
Không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi cũng đã khuyên nhủ cô ấy rất nhiều rằng phải chú tâm vào gia đình, chăm lo cho gia đình nhưng cô ấy nghe mà như… nước đổ lá khoai. Nói mãi không được, bố mẹ tôi đã phải gặp cả bố mẹ cô ấy để nhờ ông bà khuyên nhủ thêm. Thực tế bố mẹ cô ấy đều là những người rất tốt, họ cũng đã dạy bảo nhiều nhưng không hiểu vợ tôi giống ai mà cô ấy không học được điều gì từ bố mẹ mình. Mẹ vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời, cả đời bà hết lòng lo cho con cái, là một người phụ nữ rất đảm đang, tháo vát tần tảo. Tôi từng nghĩ mình vô cùng may mắn khi lấy được vợ tôi, là con gái của một người mẹ như thế. Nhưng đến giờ sau hơn bốn năm, tôi không biết là mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Tôi thực sự đang rất rối trí, căng thẳng, mệt mỏi và cảm thấy mình đã hết kiên nhẫn với vợ rồi. Đã có lúc tôi nghĩ đến việc ly dị, nhưng lại thương con tôi, nó còn quá bé. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.