Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Muốn lìa bỏ cõi trần gian này!

Năm 2005 tôi và ông ấy nhận được một hợp đồng xây lắp toà tháp lạnh trung tâm của nhà máy Formosa. Thật cực khổ vì những điều bỡ ngỡ trong công việc- lần đầu tiên tôi nhận làm một công trình vừa gổ, vừa thép vừa bê tông tháp làm lạnh trung tâm. Mọi khó khăn cứ dần được giải quyết khi tôi đã nghiên cứu kỹ bản vẽ kỹ thuật và tài liệu về nó. Cuối cùng là lắp dàn quạt hút đường kính 3.6m với số lượng 8 cái, trọng lượng mỗi cái là hơn ba tấn. Môi trường hoạt động để cẩu lắp cực kỳ khó khăn, và tài chính không cho phép để tôi thuê được dàn cẩu tháp 200 tấn với độ vươn xa 42 -80m. tôi dành chấp nhận lắp đặt dàn trượt ray I và dùng hai cẩu 70 tấn với độ vươn max 32 m. Toàn bộ phương án thi công tôi đã vẽ ra, từng chi tiết nhỏ được cân nhắc kỹ lưỡng. Ngày cuối cùng, lắp dàn quạt lên, các hạng mục khác đã chiếm hết toàn bộ các vị trí thuận lợi của tôi tính toán, khó ló cái khôn, tôi đưa dàn cẩu vào gần nhất có thể, và mua thêm một loạt đà I 400 làm dàn trượt, một kéo một nâng.

Tôi không tin vào chính tôi- nhưng hết cách- vẫn phải thi công theo biện pháp cuối cùng. Khách hàng chỉ đồng ý trả thêm 20 ngàn đô phát sinh( tính ra rẻ hơn nhiều khi dùng cẩu 200 tấn loại tháp, chưa bằng 10%).Hôm ấy ba điện thoại di động ở chế độ mở trực chiến- tôi ngồi tại văn phòng Sài gòn- chỉ có tay cai đội trưởng và tay chủ cẩu ở công trường. Điện báo mọi việc đã chuẩn bị xong. Phát lệnh bắt đầu! Ngồi trên ghế, mắt nhìn trân trân vào điện thoại, chỉ cầu mong điện thoại đừng reo! Một tiếng trôi qua, dài như trăm năm- tin nhắn đến đã xong cái quạt đầu! Một ly bia giải stress, cứ một tiếng lại một tin nhắn, đến tiếng thứ  7 trời sẩm sẩm, cái khó nhất đang lên dàn, Một thanh đà bị võng. lập tức cho lệnh nẹp đà đôi đấu vào. Bảy giờ tối tiếng điện thoại vang lên “ Báo cáo sếp! hoàn tất an toàn, đúng thiết kế!” Nhảy nhỏm ra khỏi ghế, loạng choạng té chúi nhủi vào bàn! Chạy xe ra Nhơn Trạch, xe đi như bay. Ôm thằng nhóc đội trửơng hôn chùn chụt. Niềm vui dâng lên như sóng biển. Nhìn mặt mấy tay kỹ sư Đài loan dòm mình không chớp mắt, mắc cười và len lén tự hào “ Công tao đó! Đàn bà kém chi ai!”

Ba hôm sau, máu nóng cuộn lên đầu, tiền còn lại và phát sinh bên Hamon không chịu thanh toán! Cãi nhau bằng email chaý tài khoản, cuối cùng nó chỉ chịu trả cho có 7 ngàn, mất đứt mẹ nó gần ba chục. Thằng chủ Hamon biến luôn- bảo lão đi đòi lão bảo khó quá hà! Biết vậy kệ mẹ nó đếch thức chi cả tuần kiệt sức suy tính thiết kế biện pháp thi công! Cuối cùng tiền cũng mất! may mà tiết kiệm mọi thứ, xong công trình cũng dôi ra few ten! Gom tiền trả nợ bạn bè cũ hồi đó vay làm nhà, làm composite…Nhẹ một góc, vẫn còn mấy góc!

Hết tiền lại chạy rông kiếm đất đai cò mồi cho khách. Xách đít ngồi phát chai mông vì ngồi xe gắn máy chạy Bình dương mỗi ngày. Tám tháng sau vào cầu, đúng là trời thương! Hơn tỉ bạc, lẽ ra liều mạng quăng vào đất thì giờ này ngồi khểnh rung đùi. Lại lo để dành trả nợ tiếp và sửa nhà, mua con Musso, công ty rách việc sáu tháng, lấy tiền ra gặm dần nuôi công ty. Ngốn biết nhiêu tiền. Thằng bạn vàng của lão mượn tên tớ bán nước! Lấy tiền về nó không trả cho người bán, nó xài luôn, hoá đơn xuất cho khách nó, nó không đóng thuế cho công ty, nó xài luôn. Nợ lên gần hai trăm triệu, nó chuồn!Túm được nó, đòi tiền, nó không trả, nó nói gì với lão ấy, lão bổ nhào vào tát tớ mấy phát, cái ghế gần tay, tớ vác đập cho thằng kia què giò- gẫy cả ghế! Nợ tớ lại gánh- tên tớ, tớ không trả, ai trả??!! Thế là tiền trời cho trời lại lấy lại hết. Tớ muốn li dị lắm. Khổ nỗi lỡ hứa làm sao phá bỏ? Ngậm ngùi ôm mối căm hờn trong cũi bê tông!

Lão ấy làm quen và cuối cùng lại vác về cho tớ một lão khách với cái hợp đồng lắp ráp thiết bị sản xuất bột giấy, cũng như lắp hệ thống đường ống kỹ thuật của nhà máy. Mới tinh tình tình. Lại phải hỏi bạn bè, mua sách đọc. Tám tháng trôi qua, mọi khó khăn đã lùi lại sau lưng, nhà máy hoạt động ầm ầm, bõ công học hỏi, đi làm hàng trăm cây số mỗi ngày. Lại có tiền sửa nhà đợt 2 cho tốt hơn.

Lúc ấy lại xuất hiện một thằng khác, muốn mượn tiền, mượn tên để sản xuất hàng vẽ trên vải. Kinh nghiệm thằng kia, tớ không chịu. Nó lại nhỏ to thế nào với lão ấy. Nhà lại nổi cơn gió bão! Tớ không làm sao sống yên được. Lão bảo, lão đem khách hàng về, lão có quyền cho bất kỳ ai mượn tiền, mượn tên tớ kinh doanh! Lại cự cãi, lại rượu say đập phá từ nhà đến văn phòng. Hơn một tháng, tớ đầu hàng! Giao tiền, ký tên hợp đồng thuê xưởng, mua bán thay cho thằng khốn kia. Nó không trả được một xu lãi, xu công xá mà còn mượn thêm, suốt một năm, ba tháng sau thấy im lìm, chủ xưởng mò lên gặp tớ- nó nợ người ta sáu tháng tiền nhà, tiền nguyên liệu, thuế nhập, xuất!Cộng lại vài trăm chai! Nó trốn mất qua Campuchia cả tháng trước đó!

Lão ấy trơ mắt ếch- lại còn bảo- làm lúc thắng lúc thua! Bao nhiêu tiền đổ sông đổ biển! Tớ ngậm ngùi ru tớ ngủ quên.

Trả lần hồi còn nợ bên kia hơn tám chai, cứ sáu tháng tụi nó lên đòi một lần, kêu lão ra nghe lão làm như tai điếc đặc- coi như không phải chuyện lão! Mà nào phải tớ là con nợ cũng đành, đằng này lão lấy tên tớ cho người gầy ra nợ!

Thật tình tớ buồn chết đi được- bao công lao ngày đêm cày cuốc cuối cùng thì cốc mò cò xơi!

Lắm lúc chả hiểu kiếp trước mình gây nên nghiệp chướng gì mà kiếp này mình phải thế? Thật ra tớ kiếm tiền cũng đâu có ít? Sao lúc nào tớ cũng rỗng túi? Thật khó lòng quá- cuộc sống có còn đáng sống không?

Hôm nay tụi kia lại lên đòi nợ của thằng khốn kia- dù nó có cam kết lăn tay hẳn hoi rằng không phải tớ nợ mà là nó, nhưng chủ nhà thì chỉ cần biết ai ký tên hợp đồng thôi! Nói với lão, lão im như thóc trong bồ- vẫn coi ti vi- chuyện ấy là của mày, chắc lão nghĩ vậy! Tớ buồn quá, uống hai lon bia cho đỡ nóng gáy đập lão- nhưng mà trong lòng thì muốn giã từ tất cả! Quá mệt mỏi rồi!

 

 

 

2 nhận xét:

  1. Vợ chồng gì kỳ vậy? mấy naykhông hỏi, ổng người gì vậy?

    Trả lờiXóa
  2. Chị bảo lão ta giả điên may chăng....thoát nợ ? Hic

    Trả lờiXóa