Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Vĩnh Phú mùa đông và cơn đói

Entry for October 23, 2007
Mùa đông lạnh và đói bụng
Mùa đông về thật nhanh, gió rít lên lùa vào khe cửa, lùa vào cái khe áp mái tranh. Cái chõng tre mát mẻ hồi mùa hè trở thành cái giường ướp lạnh vào mùa đông.
Mẹ trải một lớp rạ khô lên chõng, và trải chiếu lên trên, đêm nằm vẫn lạnh, mấy mẹ con run cầm cập co quắp vào nhau. Hôm sau mẹ lấy cái chăn dạ lót xuống dưới mấy mẹ con mặc thêm áo đông xuân, áo len, quần đông xuân, đi tất chui vào giường ngủ, thế là ổn. Sáng ra chỉ có mẹ lóp ngóp chui ra khỏi giường, chị em mình cứ chui tọt vào chăn mà ngủ, gọi mải không thèm dậy.Mẹ giật tung cái chăn ra hai chị em mới chịu mở mắt dậy đi đánh răng rửa mặt, hơi thở phà ra như khói thuốc bay mịt mờ. Ngoài giếng, gió lạnh căm căm, gầu nước kéo lên thò tay vào tê cứng vì rét. Cũng phải cố mà làm vệ sinh buổi sáng. Sau mấy ngày lạnh cắt da cắt thịt, mặt mình nẻ lung tung, môi toét ra chảy máu, khô không khốc, lát lát lại thè lưỡi liếm môi cho bớt khô thế là môi lại chảy máu toét ra hơn nữa. Chẳng có gì để bôi cho đỡ cả, mẹ sang nhà cô y sĩ xin được một tẹo va-dơ-lin làm thuốc bôi vào môi mình, má con Phương - đỡ được một tẹo.
Sáng sớm,mẹ dậy đặt nồi cơm nóng ăn với muối vừng, hôm nào sang thì được ăn với nước mắm phi hành. Gọi là cơm cho oai chứ hết gần hai phần ba là củ sắn sắc lát độn vào, mình cũng tẩn được hai bát. Mẹ thì khều khều một tí vì hồi đấy mẹ bị đau dạ dày không ăn được nhiều. Ăn xong, mẹ đi làm- là sang nhà cái bác gì – nơi gọi là văn phòng để làm việc. Còn mình bắt đầu đi đào giun cho gà ăn. Chán chê bắt đầu xuống đồng đi mò cua, mò ốc với mấy đứa bạn, phải cởi quần đông xuân ra, mặc cái quần ta để dễ săn ống quần lội xuống ruộng. Thò chân sâu xuống bùn ấm hơn là để chân trần trên bờ. được con cua con ốc nào là cả bọn vơ rơm, lá nướng lên ăn, mồm toét ăn cái gì vào là xuýt xoa cái ấy vì đau, nhưng trời lạnh, đói chết đi được nên có gì cũng ráng nhét vào mồm, đám lửa chỉ dám đốt một tí cỡ chừng bàn tay, nghe tiếng máy bay ì ì xa xa là lấy lá quật cho tắt lửa tan khói. Mà lúc ấy sợ nhất đốt lửa mà gặp dân quân, gặp họ là cầm chắc ăn mấy cái thụi và xách tai về mách bố mẹ.
Mẹ phải về Hànội mười ngày theo lệnh của cơ quan, mẹ đưa cho mình hết tem phiếu, hộ khẩu, giấy tờ khai sinh trong cái bọc nhét trong ruột tượng. Mẹ gửi cô chú Ninh 10 đồng để tụi mình mua thức ăn, gạo thì còn gần 5 kí, mẹ con dằn túi cho mình thêm 5 đồng nữa phòng khi mẹ lên chậm. Lúc này máy bay quần thảo dữ quá nên tất cả học sinh tạm nghỉ học. Mình thay mẹ dậy sớm nấu cơm cho em ăn, chăm sóc nó. Thức ăn mẹ để lại cho hai chị em bị mình phân ra ăn dè, cá kho mặn, mỗi bữa mình nhằn một miếng cỡ hai lóng tay trộn vào bát cơm cho cái Phương, còn mình thì chỉ vặt rau dại ngoài ruộng luộc lên chan với nước cá, bình thường khi có mẹ, mình ăn bốn chén, mẹ đi vắng, mình chỉ còn ăn hơn một chén vì sợ hết gạo -lỡ mẹ bị bom bỏ trúng thì chị em còn có thể kéo dài thời gian thêm nữa trong khi tìm về với ông ngoại. Cái ý thức của đứa trẻ lên 10 chỉ nghĩ được thế thôi.
Với cái sức đang lớn, mình đói không chịu nổi, nhưng dứt khoát không đi xin ai, mình cõng cái Phương trên lưng leo lên đồi ra nương mót sắn, được củ nào là bỏ vào cái túi vải mẹ may cho bằng cái quần rách cũ đeo bên hông, mình hái sim sót để ăn đỡ đói, hái ổi xanh ăn cho đầy bụng đến nỗi bị táo bón đến ba ngày không ỉa được. Tối về nấu tí cơm cho em ăn, còn mình luộc mấy củ sắn lên ăn thay cơm. Cô chú Ninh thấy thế bảo mình cứ ăn đi, hết thì sẽ lấy tiền mẹ đưa mua đồ cho ăn tiếp nhưng mình lắc đầu quầy quậy “tự cháu lo được, phải để dành tiền mẹ cho lúc cần”. Năm ngày trôi qua, thức ăn hết, mình nhờ chú Ninh đi chợ mua cho 2 lạng tép, mình rang lên với cả 5 thìa muối to, và phân ra một bữa cho em ăn hai con, mình ăn cái muối trong tép. Chú Ninh nhìn thấy hai chị em mình ăn uống khắc khổ thế, chú ấy mua con cá quả (cá lóc) kho lên đưa cho hai chị em bảo là mẹ gửi, mình lén chú ấy cho thêm nửa bát muối kho lại - cất dưới gầm chõng để dành.
Mỗi buổi chiều vệ sinh cho con Phương xong, mình lại cõng nó đi qua 2 ngọn đồi ra đường-ngóng về hướng Hà nội xem mẹ có về không, nhớ mẹ kinh khủng! Con Phương ngồi trên lưng khóc ri rỉ “mẹ ơi! mẹ đâu rồi” mình cũng muốn khóc nhưng giả vờ là không, cõng em chui bụi chuối vặt lá quấn kèn thổi te te dỗ nó nín. Nó chán, nó khóc tiếp, mình doạ nó “ em mà khóc là mẹ bị mẹ mìn bắt mất đấy!” nó nín và ngồi chơi bên vệ cỏ, chờ mình bắt châu chấu cho nó chơi. Hai chị em đứa 10 tuổi đứa gần ba tuổi tha thẩn chơi đến khi trời sẩm tối mới về nhà. Lấy cơm nguội còn từ buổi trưa đút cho nó ăn xong, mình lại lúi húi luộc sắn ăn, ăn luôn chỗ cơm của em ăn thừa. Nó đi ngủ, mình ngồi bó gối nhớ mẹ và khóc thì thầm. Nhớ mẹ kinh khủng, nhưng vì là chị nên lúc nào trước mặt em cũng tỏ vẻ ta đây cứng rắn, đến khi nó ngủ rồi thì bao nhiêu nước mắt đua nhau chảy xuống. Qua 10 ngày, mình vui lắm cõng em ra đầu đường từ sớm chờ mẹ. Chờ đến tối mịt mẹ cũng chưa về, hai chị em vừa đói vừa nhớ mẹ cõng nhau về nhà, vừa đi vừa khóc tu tu cả hai. Đêm ấy, hai chị em nhịn đói đi ngủ, con Phương vừa ngủ vừa nấc tức tưởi, mình ôm em thật chặt trong tay. Tay mình thì lại nắm chặt 5 đồng mẹ đưa cho.
Mẹ đi tới 15 ngày mới về, mẹ về từ sáng sớm, mẹ đạp xe đi suốt đêm đem theo cả quà ba gửi về từ Balan nữa, và ông ngoại mình cũng đi theo lên thăm cháu. Thấy mẹ mình mừng không nói được tiếng nào, đi xom xom lại ghé răng lên tay mẹ, cắn một phát thật mạnh, mẹ tát cho một cái. Ôm lấy ông hôn lấy hôn để, dắt ông ra ngaòi vườn khoe bầy gà, khoe cây ớt, ông bảo “cháu ông giỏi lắm”. Mẹ bảo bắt gà thịt mời ông, mình xịu mặt, mẹ bảo chú Ninh ra bắn dùm vì mình xua tụi nó chạy hết, mình lẽo đẽo theo chú Ninh, chú vừa giương khẩu súng lên nhắm con gà mái mơ của mình, mình vụt chửi “Địt mẹ chúng mày bắn gà ông” và khóc oé lên, mẹ buồn cười và thương mình quá đành thôi, mình cầm 1 đồng sang nhà bác Khẩn mua một con gà về cho mẹ làm thịt đãi ông.
Cả nhà hàn huyên cả ngày, chú Ninh mách mẹ mình ăn keo kiệt để dành đồ ăn, chỉ mỗi con Phương là ăn có thức ăn còn nó thì ăn vớ vẩn mót ngoài nương, nói mấy cũng không chịu ăn. Tiền thừa chú trả lại mẹ 8 đồng rưỡi, mẹ xem gạo vẫn còn gần một nữa, mình trả lại mẹ 4 đồng. Ông ngoại ôm mình mắt ông ươn ướt. Mẹ cốc đầu mình âu yếm.
Hai tuần sau, nghe đài báo “ Ngưng bỏ bom, tạm đình chiến…” cả nhà mình dọn dẹp hành lý về Hà nội, mình đem theo một bu gà hơn chục con và một túi trứng gà mới đẻ. Hôm ấy là 31/12/1972 trời lạnh và khô khốc.
Cô chú Ninh cũng về, mình chia tay thằng Quang bằng một quả đấm vui vẻ, mình bặt tin họ từ dạo ấy. Không biết cô Châu còn quăng con nữa hay không, thằng Quang còn bị bắt nạt khi đi học nữa hay không. Bé Thảo bây giờ cũng phải 35 tuổi rồi ấy chứ. ( Mà quên mất, phải gọi bằng anh Quang vì nó hơn mình 2 tuổi). Họ bây giờ thế nào nhỉ?????

5 nhận xét:

  1. đọc và thật nhiều cảm xúc...

    Trả lờiXóa
  2. Viết đi nếu nhẹ lòng, viết cho lắm rồi thiên hạ tha về Website, về Blog nó đếch cần hỏi ý kiến hay đề tên tác giả ! Pà mịa...

    Trả lờiXóa
  3. Má hết giận bà ngoại chưa?

    Trả lờiXóa
  4. Hahaha, gần nhà xa ngõ, chú nói rồi mu762 Ali

    Trả lờiXóa