Thêm một nạn nhân “vùng lũ” được cứu trợ
Tuy ở vào bình độ khá cao (tầng 11 Chung Cư Miếu Nổi, Phường 3, Quận Bình Thạnh, Thành phố Ông Cụ) đáng lý ra ông phải được an toàn, nhưng ông Nhạc Sĩ Tô Hải vẫn dính lũ quét. Tiền nong, của cải không thất thoát gì đáng kể vì cơn lũ này chỉ nhằm quét vào tinh thần ông, (đúng vào lúc ông không còn biết sợ là gì, bao nhiêu sơ hãi ông đổ ráo, đổ tiệt vào cái hồi ký “HÈN”, nên bây giờ ông khá “trơ”). Cơn lũ chỉ làm ông mất NÉT. Hơn một tháng trời ông bị mất Nét, nhưng bài vở của ông vẫn leo lên mạng đều đều, nên những vị chủ trương cắt Nét thấy cái chiêu này cũng khá là vớ vỉn nên đã tự động nạp Nét lại cho ông.
Đúng lúc tôi ghé thăm ông lại còn được chứng kiến Nhà Server (chủ mạng) qua điện thoại đang hỏi thăm ông về chất lượng mạng và yêu cầu ông góp ý chân thành để nhà mạng có dịp thành khẩn tiếp thu… (Có khi còn thu âm lại để làm preuve palpable nữa không chừng?). Đúng là không còn có việc gì để làm, toàn những trò phất phơ, phù phiếm.Nhân chuyến ghé thăm vợ chồng ông, tôi cũng được tai nghe mắt thấy những việc làm, những tài liệu của công cuộc cứu trợ, do những người lo lắng cho ông đem tới. Có em học sinh biếu ông một trăm, ông không nỡ nhận, nhiều bloggers thăm hỏi, giúp đỡ. Có người gửi biếu ông hẳn cái Laptop để ông có thể nằm mà viết.
“Rùng rợn” hơn nữa có bà xông vào tận phòng ngủ của ông để thăm hỏi một cách trong sáng, đúng vào lúc bà Tô Hải không có nhà, ông đành phải thân cô thế cô mà tiếp khách. Giá như cách đây vài chục năm thì việc làm của bà “ái hữu” nọ đúng là việc làm vô cùng khinh xuất, hậu quả khôn lường.
Đặc biệt có bà “Hàng sáo” trích hàng ra hai chục ký gạo gửi tới biếu ông, cửa khóa không vào được, đành để ngay ngoài cửa. Ồng bà không nói, nhưng tôi nghĩ còn có thể có thùng Mì Tôm, chiếc mền, hay một số quần áo cũ nữa gửi tới an ủi ông (thì quà cứu trợ cho đồng bào vùng lũ vẫn gồm những thứ đó mà). Đó là những tấm lòng dân. Còn nói về những tấm ”lòng quan”, thì bà vợ ông đã cho tôi biết: Ông đã hướng dẫn bà từng bước làm thủ tục đưa ông lên Nhà Quàn Vĩnh Nghiêm, nơi thường xuyên đón tiếp “thập loại chúng sinh” (tuy vẫn phải nạp tiền). Còn những nơi khác thì đối với ông có thể “người ta cấm cửa”. (Điều này chắc Tô Hải nghĩ đến đám tang “không có chữ vô cùng thương tiếc” của cố Trung Tướng Phó Chủ Tịch Quốc Hội).
Ô hô! Một con người và…
Tô hô một chế độ!
Thích Ảo Diệu
Bố Lính Già cũng vào thăm bác Tô hồi nào thế? (hình minh họa)
Trả lờiXóaHôm kia á Sơn. Cụ ở trong này gần tháng òi, ở nhà tui mà ông.
Trả lờiXóacái bà xông vào tận phòng ngủ thiệt là sảng phái
Trả lờiXóaMay mà ổng xìu luôn, chớ gặp phải 10 năm dzí trước là bả toi òi!
Trả lờiXóaGì mà toi. Cùng lắm thì có thêm ông con Tô Hà.
Trả lờiXóaĐã tính chuyện ra " nhà quàng " rồi hả H. Bộ bác ấy yếu lắm rồi sao ???
Trả lờiXóaHa` ha`...
Trả lờiXóaKính chúc bác Tô khỏe tay viết thêm chục năm nữa ...
Trả lờiXóa