Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Con Saric - tự sự

Entry for May 20, 2007

 
Hồi đó mình còn là sinh viên , cũng vội lấy chồng , sợ ế mà cũng phần nữa trả thù bồ mình. Mình được nhỏ bạn cùng lớp cho con chó lông xù màu đỏ rực như màu lửa , mõm nhọn , ức trắng , bốn chân trắng - Kiểu tứ túc mai hoa .Lúc ấy nó được khoảng 4 tháng , mình đem về chăm bẵm , tắm rửa và nó trở thành một nàng chó cực xinh đẹp mang tên Saric - có tay Ba tàu chợ lớn trả mình 1 cây vàng để mua nó đấy ,mà mình không bán -
Mình dạy cho nó xin ăn , rửa chân khi lên giường , rồi đứng trên 2 chân sau , dạy như dạy trẻ con vậy . Sau 1 năm thì Saric thuần thục các bài mình dạy dỗ , có điều mình lúc nào cũng bế nó theo cùng mình đi chơi nè , đi học nè thế là nó quen nhõng nhẽo . Mình thay quần áo là nó đứng lên bằng 2 chân sau chắp tay lại xin bế lia lịa , từ chối nó hổng nổi , thế là lại bế theo , nó chỉ nặng khoảng 4 kg đẹp lắm .
Mỗi tối khi lên giường đi ngủ mà mình chưa rửa chân cho nó là nó chạy vòng quanh kêu ư ử , rửa xong là nhảy phóc lên giường , nằm gối đầu vào cùng cái gối của mình . Mỗi khi đói bụng thì cạp cái đĩa an của nó mang lại khều khều mình xin cơm . Thương không thể tả được .
Năm 81 mình phải đi thực tập xa tận kinh 10 Cần thơ ( Cách cần thơ 4 giờ tàu thủy ) , mình để Saric ở nhà , một tháng sau mới về , đến cổng nhìn thấy nó đang ngồi gác hai chân lên song cửa ngóc mỏ ra đường , thấy mình nó mừng rối rít , mình ôm nó thấy nó nhẹ hều , nước mắt nó chảy ướt nhẹp , chỉ còn lông với xương , xơ xác , mình vội hỏi tay bố của con mình là sao mà nó như vậy .
Thì ra nó bỏ ăn gần 2 tuần vì nhớ mình , ngày nào cũng ngồi ghế xa lông quay ra cửa để chờ mình hết , ai năn nỉ cũng không xuống , không ăn , chỉ uống nước xong rồi lại leo lên ngồi vậy . Mãi đến hai tuần sau tay Huấn ( Bố của con mình ) mới phải áp dụng biện pháp nhai cơm rồi ép nó nuốt nó mới còn sống được . Mình về xót con chó của mình , mình lén giấu gia đình bên ấy , có tí thịt cá gì phần mình là mình cho nó ăn hết . Mãi 3 tháng sau nó mới bình phục . Mà nó dễ thương lắm ,nằm ngủ là lấy 2 cái chân ôm lấy mình - chắc sợ mình đi mất quá .
Đến năm 83 vì bà mẹ tay Huấn ghét mình , ghét cả Saric của mình nữa , bả bắt đem đi cho , mình khóc sướt mướt nhưng chả thay đổi gì được , đành phải bế Saric về nhờ mẹ nuôi dùm , nhà mẹ mình cũng cách nhà kia khoảng 1km . Sáng bế đi , chiều về nhà đã thấy Saríc ngồi ngay cổng nhà kia chờ mình rồi . Mình lại lén đem vào phòng mình và bảo Saric không được ồn , thế mà nó im lặng như thóc suốt 2 ngày , đến ngày thứ ba , mình bị bả phát hiện , mắng cho một trận . Thế là lại ôm Saric về nhà mẹ tiếp . Còn dặn mẹ xích nó lại nữa . Mẹ kêu nó khóc hoài không ăn , xót ơi là xót , mà chả biết làm sao . Bốn hôm sau chạy về mẹ thì mẹ bảo nó dứt đứt dây chạy mất từ sáng , mình chạy bổ về nhà bển , tìm không thấy , gọi khắp nơi đều không thấy tăm hơi Saric đâu cả .
Ròng rã gần một tháng mình chui khắp xó Sài gòn đi tìm nó mà chả thấy , mắt mình sưng húp như hai quả nhót vì ngày nào cũng khóc ! Cuối cùng là mất Saric , mình buồn hơn một năm trời .
Nghĩ tại sao mà người ta lại ác nghiệt đến thế , nếu là con gái họ thì liệu họ có ép con họ vứt đi như vậy không ? Mà bả cứ trân trân ra mắng mình vô tích sự . Rồi có vẻ khoái trá vì mình mất con Saric thật rồi ... cho đến giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện này mình lại hận , hận kinh khủng ! Tuổi trẻ của mình là thế ư ?
Ai bảo mới 18 tuổi đã vội lấy chồng - cho chết !
 

19 nhận xét:

  1. Saric nó có làm gì đâu mà ghét nó ? Mẹ chồng ghét chị , cứ mắng ngay chị , mắc gì bắt con chó đem đi chó . Nuôi chó lâu ngày , mình mến chân mến tay nó , nó cũng quấn quít lấy mình , như con cái trong nhà vậy .
    Tội nghiệp Saric quá .

    Trả lờiXóa
  2. Lây chông sơm nên nhiêu bi kich qua.

    Trả lờiXóa
  3. Saric - tự sự
    Tối ngày lo ôm chó không,để con trai bả bơ vơ hỏi sao bả không tống Saric ra khỏi nhà. Hehe 18,19 tuổi ai mà hiểu hết mấy chuyện đó, mà nhiều bà già Bắc kỳ khó tàn canh luôn. Bả Bkỳ phải ko ?

    Trả lờiXóa
  4. Bả là dân Cần thơ, nhưng là VC gộc- Đại tá hay trung tá CA của CS đó.

    Trả lờiXóa
  5. Chủ nó (năm đó) còn chưa có độc lập,tự do thì làm sao Saric yên thân chứ.

    Trả lờiXóa
  6. Bà già đó có măm măm cẩu thịt không? nghe có vẻ là bà xơi quá.

    Trả lờiXóa
  7. Chắc dzậy quá héng! Nhưng con bả nuôi chó thì bả cưng chết mịa, mà chó xấu đau xấu đớn!

    Trả lờiXóa
  8. Nhớ nghe gể! Sau này má đì con mi sói trán!

    Trả lờiXóa
  9. Hình như luật của trời vẫn còn á Đời!

    Trả lờiXóa
  10. thiệt tình, chắc mẹ chồng ghét nàng dâu rùi ghét luôn chó, mà ác gì ác dữ vậy trời ơi. Chỉ thươgn cho Saric, chắc nó nhớ chủ, đi tìm rồi bị nguời ta bắt mà thôi. Mà công nhận bà mẹ chồng này tạo nghiệp chướng ghê quá. Chắc kiếp sau bả sẽ làm con chó ghẻ á, hehehe

    Trả lờiXóa
  11. Ba Ho coi cai clip video nay cho do buon,sao cho no khon va chung thuy nhu vay ma co nguoi no ghet no.
    http://www.flixxy.com/dog-dancing-salsa.htm

    Trả lờiXóa
  12. Lời ru buồn,nghe mênh mang,mênh mang..hichic Mẹ chồng tui mà như vậy là tui quánh liền

    Trả lờiXóa
  13. Ai biểu má đặt tên nó là Xa Rích - Xích Ra, nên nó bỏ đi á !

    Trả lờiXóa
  14. Híc! Nó đẹp lắm nghen Heo, chưa bao giờ má thấy lại con nào đẹp như nó nữa.

    Trả lờiXóa
  15. Đọc thấy buồn, em nghĩ chắc Saric chết rồi, có nhiều con chó nhớ chủ, nó bỏ ăn tới chết :(

    Trả lờiXóa