Dân Hà nội, trừ những người có chút lòng tốt ra, hầu hết hay chảnh chọe, sĩ diện hão. Gặp mấy anh chàng Bắc kỳ Hà nội vào đây, lúc nào cũng bảo thủ , vỗ ngực "tao là người Hà nội" tinh túy, thâm nho, tớ thì hay kèm theo cho bọn hắn cái câu " Ừ bay thâm nho, nhọ đít" .
Thật ra, những gì tinh túy của Hà nội đã theo các ông bà già xưa trở về với cát bụi gần hết, lọt tọt còn lại vài ba ông, bà mà đám thanh niên giờ nó gọi là hâm, là gàn mà thôi. Họ sống rất thực dụng, trở mặt như trở bàn tay, lợi dụng được ai là lợi dụng đến cùng tuy rằng còn đâu đó những người không như thế, nhưng số đó lại quá ít, để cho người nơi khác nhìn vào cái rổ thấy toàn là sâu mà không thấy rau đâu cả.
Người ta vào một vùng đất khác, phong tục tập quán khác nhưng rất khó để cho dân Hà nội nhập gia tùy tục. Họ chỉ muốn ăn theo khẩu vị họ, họ muốn sống theo tập quán của họ thôi. Có nhắc khéo lại bảo "dân Hà thành là thế".
Đang viết dở dở ương mắc chiện linh tinh, quên hết muốn viết gì! Thôi, nín đây đã!
Giờ rảnh, muốn ngủ mà hem ngủ được. Viết tiếp nghen.
Tui trở về Hà nội sau 18 năm xa cách, từ một cô bé, tôi đã thành đàn bà. Lần đầu tiên trở về Hà nội, hồi hộp, mong chờ và man mác nhớ cậu bé hàng xóm.
Vừa xuống máy bay, thấy đám đông ồ lại chèo kéo, chị lên xe này đi, thôi chị lên xe em không đi đểu, tính đồng hồ....bao nhiêu tiếng lao xao làm tui chóng mặt, xách vali ra thẳng xe bus của VN E- Nai. Thế là một lô xích xông những lời thóa mã chạy theo sau lưng " Mấy con Sài gòn tinh tướng!" Trong xinh xắn mà hà tiện kiết lỗ đít.." và cả câu " địt mẹ" văng theo, chả lẽ một mình cắn lại bầy sói, nín thinh bỏ đi thôi.
Về tới bến Quang Trung, đi xích lô về nhà cậu, ngôi nhà tôi lớn lên thời xưa trong vài năm, chạy vội vào cái nhà vệ sinh hai ngăn ngày xưa để đi toilet- tui dội ngược ra, nó vẫn kinh khủng, và mình không còn có thể quen nổi cái mùi ấy nữa.
Đi thẳng lên gác nhà cậu, may mắn, cậu có làm cái nhà vệ sinh riêng trên lầu...mừng quá.
Ra tới phòng khách, vẫn chật chội như xưa, nhà không nở thêm tí nào, có thêm cái chòi cu trên để làm phòng ngủ của cậu. Nhắm không yên, đành nói chuyện một lúc rồi nói dối là khách họ đặt phòng cho rồi. Phắn ngay tắp lự.
Thuê khách sạn thời đó mà tới 180.000 ngàn/ ngày, ít ỏi gì. Cậu khuân vác vác cái vali nhỏ lên lầu và, " cô cho cháu xin vài ngàn uống nước". Tự nhiên cái tính hào phóng của mình nó bay mất, thà không xin, mình bo ngay mấy chục, xin làm mình khó chịu như bị ai ép uổng gì đó.
Mấy anh bạn rủ mình lên Lê Văn Hưu ăn phở- nhất Hà nội- vào chờ một anh ra gọi phở, chứ cũng chả có ai hỏi mình ăn gì. Mình vội vàng nói "Tui dị ứng bột ngọt, làm ơn đừng cho" Bà bán, béo ú như mình bây giờ tròn mắt lên bảo " em không cho mì chính thì còn gì là phở!" bả đổ ngay một muỗng vào tô mình. Thiệt tình tức muốn đổ ghèn luôn, chả lẽ bỏ bạn bè ngồi đó mà ra đường đứng chờ. Thôi thì đành nhập gia tùy tục. Uống ngay viên bao tử và viên chống dị ứng rồi bắt đầu ăn. Nhớ húng Láng quá, xin bà chủ một đĩa húng láng, bà ấy xơi cho liền, "ăn phở gà mà bỏ vào thì còn non nước gì phở gà nữa, đây không có!" Xìu tập hai.
Tới khi đi làm việc của mình - qua sự giới thiệu của một ông đại tá công an về hưu, gặp mấy anh nổ banh nhà lồng, quen từ Đỗ Mười đến Phan văn khải, nghe nói cứ tưởng như mấy lão ấy quen hết cả bộ máy chính phủ. Cũng tin lắm, nên quyết định đi theo lối đó. Ai dè nằm trày vi tróc vảy ở Hà nội đến cả tháng trời , đéo làm được gì. Điên máu, ghé mấy thằng bạn nối khố bên quân đội, thăm hỏi xong, ngả bài, tính giá, thế là mời đủ các thứ bố từ cao tới thấp ăn nhậu tiệc tùng ký tá công việc trơn như bôi mỡ. Mà của đáng tội, bôi cứ từng phong bì mấy ngàn, mấy ngàn, mọi chuyện xuôi chèo mát mái.
Mà rất tếu, là muốn gặp mấy cốp cứ tìm xem thằng nào tài xế ông nào, dúi vài trăm đô, bảo đảm mình gặp tốt....còn không thì chơi bài lỳ, ngồi ngay cửa phòng, canh cho tới khi nào ông ta xuất hiện là ngọt ngào anh anh, em em, cứ như quen từ kiếp trước là xong. Mà hể mấy bố nổ, là mình phải gật gù nâng bi cái kiểu " ôi anh thật tuyệt! " Ôi anh giỏi quá...nhai nhải chừng đó lỗ mũi mấy ổng to như trái banh, chuyện gì cũng đúng trớn. Lắm lúc nghĩ nhục như con cá nục, nhưng cũng đành đi với ma phải mặc áo giấy, vào bụi tre phải chuyển màu da xanh cho hợp thời.
Lúc đi thăm bà con, thì ôi thôi, mấy thằng em nói như thế giới có mình nó là bác học, nhà nào cũng cố chạy chọt bằng mọi giá để con đi học nước ngoài kiếm bằng master- rồi về ngồi làm thằng văn thư- hay bác sĩ cộng đồng mà đếch hiểu được bảng kết quả xét nghiệm công thức máu....Những đứa có thực lực, chúng nó học xong, chúng dông tuốt bên trời Tây gây dựng sự nghiệp. Lũ trở về thì khui bia bằng mu, hay sex thù, hay rượu tây giỏi hơn là làm toán cộng hay viết đúng ngữ pháp một câu văn.
Tởm nhất là một lần đi khai hải quan ở sân bay Nội bài năm 94 một thằng hải quan trả giá với mình bằng bóp vú mình rồi cho thông quan. Mà nó bóp bất chợt làm mình tiến thoái lưỡng nan- nhẹ nhàng mình trả đũa bằng cách bóp xoắn hai hòn dái nó lại, nó đau điếng . Thế là huề, hàng nó đã ký thông quan mất rồi, làm chó gì được mình mà trả thù trả đũa. Cái mặt nó lúc bị bóp dái nó đau xanh lè mà không dám la vì ngồi phía ngoài có quá nhiều người khác. Ra tới ngoài mình nốc cho mấy lon bia một lúc để hoàn hồn vì chưa từng bao giờ bị bóp ngay giữa chốn đông người. Híc híc.
Đi bộ sang đường đúng đèn xanh ngay lằn cho người đi bộ, có đứa tông xe vào đít mình, nó đi qua còn câu chửi ở lại " Mắt mù à"....nó vượt đèn đỏ!
Đi xe taxi, đưa địa chỉ nó chạy cho vòng quanh không biết bao đường, để rồi khi đi về, đi bộ về khách sạn chưa đầy 2 km. Mình thì mù tịt đường Hà nội.
Cái tính tự đắc, cao ngạo của những kẻ mình gặp thường xuyên khi ở Hà nội làm mình phát ói. Trừ có ông người yêu cũ là dễ thương vô cùng.
Ă cơm xong, họ uống trà nóng, hớp vào miệng nghe rột rột, rồi sau đó súc òng ọc trong miệng, nuốt đánh ực một phát! Nghe là hết có cảm giác gì yêu thương quý mến nổi.
Còn nhiều lắm....chỉ có chùa chiền ở Hà nội và quanh HN thì đẹp ghê. Nhưng mà nghe mấy bà đi van, vái giống như mua hàng trả giá với thần thánh vậy.
Buôn thần bán thánh chả kém cạnh chi ai.
Thôi, nói dzị thôi, những gì tui gặp nghen, còn chiện người khác tui nỏ bít, nỏ nói!
Heehheeh..
Trả lờiXóaNgười ta vào một vùng đất khác, phong tục tập quán khác nhưng rất khó để cho dân Hà nội nhập gia tùy tục.
Trả lờiXóahttp://quanviahe.multiply.com/journal/item/4450/4450
Sao cừi tui? Tui quên tiệt cái gì tui đang suy nghĩ á ông Giáo già!
Trả lờiXóaChị Hổ...
Trả lờiXóaBị hâm òi! Đang tưng tửng!
Trả lờiXóaTôi hiểu chị mà
Trả lờiXóachị viết cái gì cũng được
nhưng vấn đề này thì ...
chi? bi nhie^u tho^i sao? =))
Trả lờiXóaGiờ có mấy ai giữ được cái hồn Hà Nội tin túy đâu. :( Còn về khẩu vị hay tập quán sinh hoạt thì khó mà thay đổi. Chẳng hạn như người Hà Nội không ăn phở kèm với tương ngọt, rau sống mà lại vắt chanh và thêm chút tương ớt vậy. ^^
Trả lờiXóaChắc là người viết bài này có vấn đề gì bức xúc đây. ^^ Hạ hỏa, hạ hỏa nào. ^^
Trả lờiXóaThôi ..nói đến dân ngoài nớ hử ...thua đi tám Hương à .
Trả lờiXóamay quá em ko phải dân hà lội, hihi.
Trả lờiXóaviết tiếp đi cho Su đọc hết rồi còm sau á hihihi
Trả lờiXóaĐề nghị ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước, hút nửa điếu thuốc đặng lấy sức viết tiếp :P
Trả lờiXóaHà Nội là nơi mà dân tứ xứ đổ về mà, họ mang theo bao nhiêu thói hư tật xấu. Mà rõ ràng là người miền bắc thâm hơn là người miền nam.
Trả lờiXóaGiờ đây chính người Hà Nội còn than thở với nhau: "Bao giờ cho đến... ngày xưa!"
Yeah ..dân Hà thành rủ rê hàng loạt vào SG chỉ để làm nghề ăn xin và lừa bịp...dân Hà thành là thế ...đấy ...đấy .
Trả lờiXóaĐúng như lời bà cụ ở Hàng đào tui gặp đã phán câu đó nhưng bà lại xài câu trôi sông lạc chợ chứ hem phải tứ xứ.
Trả lờiXóaNỗi thất vọng lớn là cách cư xử của người "Hà Nội mới"
Chí lý ! muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói gì thêm,Hà Nội bây giờ trong mắt ai?
Trả lờiXóaEm Hà Nội đây ạ. Nhưng em phải công nhận với mọi người là em thất vọng về những người ở Hà Nội bây giờ lắm.
Trả lờiXóa