Khi nó chào đời - vì là đứa cháu đầu nên nó được cả nhà chào đón- dì, cậu chăm nó và cũng cột nó vào cũi mỗi khi bận công việc, nó cứ khóc cho đến mệt thì thôi.
Ba tuổi nó vào trại trẻ vì mẹ ba bận đi công tác- mấy tháng sau được về- được nằm trong vòng tay cha mẹ.
Năm tuổi nó lên ở nhà bà cô, chị của ông nó...cũng vài tháng- gặp chuyện nó lại được về
Năm nó lên tám , mẹ nó có bầu em nó, nó phải ra ngoài nằm một mình ở cái giường ngay cửa sổ- nó chỉ thiếp đi khi mệt quá với ám ảnh mái tóc xõa xượi- bóng cây cau hay đổ vào nơi nó nằm.
Năm nó gần 9 tuổi nó về với ông bà nội- cũng đi học như những trẻ con khác- và bạn nó là con gà trống ngoài vườn và cây bồ ngót già ngay bể nước mỗi lúc buồn rầu nó hay ngồi lên đung đưa.
Mười một tuổi nó trở về với mẹ- để đi học và trông em, hầu hết con cái của cô, dì, chú của nó đều đã qua tay nó ẵm bồng dỗ dành...nó vẫn ngó lên cây cau xõa tóc mỗi lúc nó tủi thân bị mắng, bị đòn oan vì đám em đang còn nhỏ.
Nó được sống thật sự tuổi thơ năm nó 14 tuổi đến năm 18 tuổi và nó đi lấy chồng năm 19!
Mấy chục năm lang thang lếch thếch, nó thèm có ba, thèm có tình yêu cha mẹ...Nó thèm lắm, nó thèm đến nỗi bạn nó mắng nó 'Tham ái cũng là tham, bỏ bớt đi!" Nó gật gù nghe đó bỏ đó..nó có đâu mà bỏ bớt? Nó chông chênh, nó đơn độc, và nó thành lỳ lợm mất dạy! nó thèm được yêu thương!
:(
Trả lờiXóathương nó :(
GIÁ NHƯ MẸ NÓ HIỂU NỖI LÒNG CỦA NÓ!:((((((
Trả lờiXóaRất thương!
Trả lờiXóaNgày xưa các cụ nuôi dạy con theo một trật tự khác mình giờ... nên bây giờ nhà em, tụi nỏ lớn tướng vẫn được hôn hoài...
Chị vẫn chăm con chị, hôn hít nó mỗi khi có thể hoặc nổi khùng bạt tai nó...ặc ặc...
Trả lờiXóaHehe, thì thế...
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaĐọc mà thương nó quá, và cũng hiểu thêm cho nó ít nhiều.
Sự khát khao trao tặng tình yêu thương và được nhận lại- nó cảm thấy như thể đó là sự bù đắp...
Trả lờiXóaka gọi đó là số phận, mỗi đứa trẻ, mỗi con người đều có số phận riêng cả. Khi tuổi đời chồng chất, đừng nên ngoảnh lại nhìn những ký ức in hằn đớn đau trong tâm trí của mình Hương à. mà theo ka, nên nhìn chính mình hiện tại, hãy ngạc nhiên vì với những vết hằn dường ấy, tại sao mình vẫn sống , vẫn tồn tại và vượt qua được tất cả, để bằng lòng với chính mình... và, để sống cho chính mình, từ hôm nay cả về sau
Trả lờiXóaÔi trời! Lại thế nữa rồi!
Trả lờiXóa"Trừu đao đoạn thủy- thủy cánh lưu!"
Trả lờiXóaHum nay mụ có vẻ tâm trạng nhỉ
Trả lờiXóaLâu lâu nó vãi hồn đó mà! vài bữa lại tỉnh như sáo sậu!
Trả lờiXóaĐôi lúc nó đi đàng nó mình đi đàng mình, đôi khi nó níu mình đau như hoạn!
Trả lờiXóaCứ nhìn lại một lần cho hết nhẽ... và như Ka nói, ngạc nhiên là sao ta qua được đận ấy mà vẫn vui sống đến giờ này...
Trả lờiXóa