- Entry for February 17, 2009 Hận!
-
Tháng 2 năm 1979
Cha mới mất tháng 12 năm 1978, đi học vẫn còn quấn vành tang trắng trên đầu theo tục lệ.
Tháng hai, ngày 19/2/1979, trên báo chụp ảnh người dân Lạng sơn, biên giới phía Bắc bị bọn Trung quốc dùng dao quắm bổ đôi sọ tới vai, hình ảnh những bà mẹ, trẻ con bị bọn Trung quốc bắn giết dã man, hình ảnh những đôi dép trẻ con đẫm máu. Tất cả chỉ là ảnh trắng đen, nhưng máu thì không thể lẫn lộn được. Xác người la liệt.
Máu nóng sục sôi, tôi đi lên đoàn trường viết đơn nhập ngũ bằng máu cắt ở tay. Lá đơn chuyển đi và cả một lũ con trai cùng với tôi lên cả Quận đoàn xin đăng lính ra biên giới. Công tác khám sức khoẻ bắt đầu, tôi qua hết các cửa, trừ cửa mắt- cận thị năm độ- bị loại ngay- khóc tức tưởi đi về.
Ngày ngày ra đầu đường đọc báo ké- xem hình ảnh chiến tranh- hận ngút ngàn.Và nỗi hận ấy in hằn trong ký ức không thể nào quên. Anh lính bộ đội bị chúng mổ lòi ruột, trẻ con bị đập đầu…..
Thế mà đã ba mươi năm trôi qua từ ngày ấy. Ai còn nhớ những người lính đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước? Là Chúng Ta! Nhưng HỌ những kẻ hiện thời đang nắm quyền đất nước, đã không hề nhắc đến một chữ nào- HỌ lại còn tung hô hoan hô một kẻ cầm quân đánh chiếm đất nước Việt nam năm 1979 Hứa Thế Hữu - như một anh hùng hảo hán Tàu khựa chính gốc- như tiểu thuyết kiếm hiệp Kim dung.( báo Hà nội mới)
Tại sao 1000 năm đô hộ bởi giặc Tàu, Việt nam đã vùng lên giành lại giang sơn- mà bây giờ HỌ đã lại trở thành nô lệ cho Tàu? Dâng ngay vùng cao nguyên Trung thổ đất Việt cho Tàu chiếm đóng khoanh vùng? Với một lý do rất nhảm : vì KINH TẾ?
Xương máu dân tộc đã đổ xuống một cách phí hoài.
Tang thương quá!
Vô vọng!
Tags: tảnmạn | Edit Tags Tuesday February 17, 2009 - 12:48pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 12 Comments - Entry for February 01, 2009 Tôi muốn gì????
-
Tầm sư học đạo
Bao năm nay quẩn quanh trong cái vũng tư tưởng tạp pí lù. Tín ngưỡng, niềm tin rất chi là hổ lốn. Sách thần học, tâm linh, thiền, phật, chúa đọc như ngấu nghiến, và không biết mình ở đâu trong cái vũ trụ này, bản thể thuộc về đâu...ngớ ngẩn, ngẩn ngơ tin tất cả như một kẻ Đa giáo phái- Và cũng chẳng có một niềm tin nào hết- cứ moi móc trong luận thuyết đạo giáo những lý do để phản biện. Chỉ trừ ra cái đạo Cộng sản- Mác- Lê là không tài nào nuốt được.
Và mình rơi vào một trạng thái u mê giống như tà đạo. Cuối cùng chọn cho mình một con đường là học làm người. Quả là quá khó, ranh giới tốt và xấu mỏng manh như tơ, và nó cũng rơi vào tùy theo từng quan điểm nhân sinh quan trong mỗi bản thể mỗi người.
Bản chất mỗi con người đều có phần thú tính sẵn trong tiềm thức, thế thì phải học làm sao để thú tính ấy không trỗi dậy. Căm thù, nguyền rủa đưa người ta đến hành động thú tính, thế mình phải ngăn chặn nó từ trong suy nghĩ, chưa thể ngăn chặn nó trong tiềm thức. Và từng bước – từ ngăn chặn hành động – đến ngăn chặn suy nghĩ mình hình như đã chạm vào được nó.Nhưng tận cùng của tiềm thức thì vẫn chưa tài nào mình chặn được, bởi trong giấc mơ, đôi lúc xảy ra những giấc mơ báo thù.
Đọc sách Phật để tìm sự thiện tâm, thanh thản, từ bi. Đọc Kinh thánh để tìm thấy sự bao dung rộng lượng, niềm tin tuyệt đối.
Nhưng càng đọc càng rối mù, đành chuyển qua đọc kinh dịch, hiểu được bao nhiêu? Hiểu chết liền. Đem sách kê gối nằm, đêm ngấm được bao nhiêu thì ngấm, mất ngủ lôi ra đọc, đọc trang hai thì quên trang một, sang trang ba, lộn về một vì quên đó là gì.Cuốn sách nhàu nhò thế mà chả hiểu bao nhiêu, linh tinh lơ mơ. Ly- Càn – Khôn- Cấn....lộn xà bèo.
Học Thiền cho tâm tịnh, ấy thế mà cứ như tẩu hỏa nhập ma, hình ảnh mọi thứ hiện lên trong tâm trí chen lấn, hỗn độn, xô đẩy, cuối cùng nổ đánh bùm, mọi thứ đen kìn kịt. Như ma quỷ thánh thần chen chúc trên hai vai. Sợ quá lại xách đít đi vòng vòng hít thở.
Vào chùa nghe tụng kinh, giọng kinh ai hay nghe cứ há hốc mồm vì sướng, giọng ai đều đều, ngồi dựa cột ngủ lúc nào không hay, nhang thơm, khí lành, ngủ một giấc, lại đi về.Nhưng họ tụng cái gì, chịu chết, chỉ còn nhớ : A ma tát ha tát ...bồ tát...và mình lẩm bẩm theo : tát tát tát..bốp!
Đọc một vài trang Kinh thánh thấy có những lời răn làm người cũng thấy thích, đọc đi đọc lại để tự mình dậy mình. Nhưng có một câu “ Sự gì Thiên chúa đã kết hợp ,loài người không có quyền chia rẽ....” Đúng thì đúng, nhưng khi vợ với chồng chán nhau thì chúng bỏ nhau, có ai chia đâu mà tự chúng rẽ ra đấy chứ, Chúa có bắt chúng vẫn cứ bỏ nhau...Ơ hay thế thì tin vào cái gì bây giờ nhỉ?
Thôi thì tin vào năng lực siêu nhiên đâu đó mà chả ai hiểu được, chả ai chứng minh được.
Cội nguồn mình từ đâu ra-ông bà tổ tiên mình vẫn thờ, nhưng nào có biết họ có còn hiện diện trong cái vũ trụ mênh mang này không, cái vũ trụ chứa tỷ tỷ tỷ điều bí mật và linh hồn của người chết, có khi họ sống còn chật chội hơn cả chúng mình.
Mình có gì khó xử, khó nghĩ, về ngồi im trước bàn thờ gia tộc, cha, ông và nói chuyện huyên thuyên với hình ảnh của họ bằng tiếng thì thầm từ tâm thức. Ngồi mãi lắm lúc mỏi lưng tê chân, ê mông, mà chả có ai thèm nói với mình cái gì. Lại chơi vơi, tin gì bây giờ.Nói lảm nhảm mãi có khi bị tâm thần phân liệt cũng toi cơm.
Ấy vậy mà hở cái gì ra- câu cửa miệng của mình lại kêu :Chúa ơi! Mình lại muốn đi học giáo lý, nhưng với cái mớ bòng bong trong đầu thế này thì ai thèm nhận mình làm đệ tử chứ.????
Tóm lại cái mình không có đó là Niềm tin tín ngưỡng. Đi tầm sư học đạo thôi! Bạn hiền ơi, học gì? Ở đâu? Chúa có nói : Con cứ gõ, cửa sẽ mở...nhưng mà lắm cửa quá, đi đâu giờ?
Tags: tảnmạn | Edit Tags Sunday February 1, 2009 - 06:46pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 8 Comments - Entry for January 25, 2009 Bộc bạch
-
Tình yêu vô bờ
Tôi yêu vô cùng căn nhà của tôi, nó khuất lấp sau những bóng cây bằng lăng cao ngất, mảnh vườn con cỏ, đá phơi mình...
Căn nhà vườn có được nhờ công sức cặm cụi mấy chục năm lao động miệt mài tích cóp, mười hai năm(96), bây giờ ngôi nhà mới thật sự hoàn thành. Tôi thích ngồi lang thang trên ghế đá ở ngoài vườn hít thở không khí mát lành buổi sớm, và đón từng ngọn nắng rơi rớt khi chiều tà.
Nghĩ lại lại buồn và tức cười, nhà tôi cũ ở ngay trung tâm thành phố chỉ cách chợ Sài gòn vài trăm mét, cả gia đình sống trong căn nhà tọa lạc trong khu đất hơn 3000 m2 mặt tiền đường Nguyễn Du ấy suốt mấy đời, có lẽ cả năm , sáu đời gì đó. Ông chú tôi bị ông Thiệu đuổi khỏi Sài gòn sang Pháp vì tội chứa Việt cộng, tiếp tế dược phẩm cho Việt cộng. Hai mươi năm sau, Việt cộng lại đuổi cả nhà tôi đi vì cái tội người đứng tên nhà ở nước ngoài, nên nhà thuộc nhà nước quản lý. Họ thí cho gia đình chúng tôi chút tiền di dời chưa được bằng 1% tiền của Nhật trả bồi thường cho gia đình chúng tôi. Số còn lại nó chắc chui vào đâu đó để làm giàu cho mấy tay lập dự án- bây giờ là tòa nhà Sky garden ngay 101 Nguyễn du.
Với số tiền cỏn con ấy, gia đình đành phải đi tìm đất nơi hóc bà tó, để mua đất làm nhà.
Vay mượn, dành dụm mãi tôi chỉ xây được căn nhà tạm gọi là cấp ba rưỡi, với ngói mua là ngói cũ của Eximbank thải ra. Nhà trống hoác, cả nhà ngủ đất, tằn tiện gom góp mua được vài món cùng trả bớt nợ xây nhà. Cứ thế lần hồi trong hơn mười năm nó đã thành ngôi nhà thực sự. Tôi thấy hài lòng với nó. Nó là nơi trú chân nghỉ ngơi cho tôi sau những lúc tất bật làm việc. Ai cũng kêu xây nhà hai năm mới xong là xui xẻo thế mà căn nhà tôi làm trong mười năm mới xong đấy. Xong nhà thì cũng 50 tuổi tròn.
Ấy thế nhưng sự đời không đơn giản như tôi nghĩ, có kẻ bảo rằng tôi lừa đảo để có nhà như thế này, có người bảo làm như đại gia không bằng, rồi đủ thứ chuyện thêu dệt tồi tệ. Tôi cũng chả chấp làm gì với những loại người như thế. Nhưng bảo không nghĩ gì về những lời đồn đại thì là tôi nói dối, tôi đã nghĩ và đã rất buồn, bởi họ chưa hiểu và chưa biết được đồng tiền của tôi làm ra nó thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu của tôi nữa. Họ chưa bao giờ biết tôi làm chủ và cả làm công nhân, chui đầu tráng hóa chất hầm ngầm chứa nước thải cho khu CN của Nhật ở Hải phòng, khi chui lên khỏi hầm sau hai ba tiếng làm việc -máu mũi, mồ hôi, nước mắt cay xè vì độc khí từ hóa chất- cái mà tôi không muốn để công nhân của tôi phải chịu.
Họ không biết rằng tôi không ngủ, không ăn cả tuần lễ để lập phương án và cẩu lắp thiết bị năm bảy tấn trên độ cao mấy chục mét, với những phương tiện bán cơ giới bởi không có phương tiện chuyên dùng tại Việt nam. Đến tụi kỹ sư Hàn , Nhật , Đài loan phải há hốc mồm kinh ngạc. Đồng tiền ấy với tôi nó giá trị hơn bất cứ điều gì. Nó chứng tỏ tôi là ai và khả năng của tôi sánh ngang ngửa với ai- những người được học hành nhiều hơn tôi nhiều.
Dự án thủy điện ở Baỏ lộc –Đa My- tôi là người cung cấp toàn bộ hệ thống nước chứa cho các công trình trên đó, hàng ngàn mét khối bồn chứa nước bằng composite, đàn bà nào dám cõng trên lưng thùng hóa chất mấy chục ký, trèo núi, lội suối băng rừng ban đêm để làm cho kịp tiến độ khách yêu cầu? Bàn tay tôi, hóa chất ăn lủng lỗ chảy máu, áo quần lỗ chỗ vì cháy do acid....
Thế đấy, nó chính là niềm tự hào của tôi, và thái độ của tôi khinh bỉ những kẻ chỉ biết kiếm đồng tiền trên mồ hôi kẻ khác, nhưng lại tự cho mình thông minh hơn người, và chỉ biết lợi dụng lòng tốt của kẻ khác.
Tôi tự hào với căn nhà và mảnh vườn của tôi, kể cả những luống rau tôi trồng lấy. Tôi yêu nó, nó là kết quả của những năm tháng nhọc nhằn khốn khó. Đồng tiền ấy sạch sẽ và thơm tho chứ nó không dơ bẩn tanh tưởi như những đồng tiền tham nhũng hay ngửa tay xin xỏ từ đâu đó.
Tết năm nay, tôi cũng chuẩn bị vài thứ món ngon do chính tay tôi nấu nướng và mong bạn bè chiến hữu tới ăn chơi. Chừ đi ra ngoài để vui chơi thì tôi hết xìn rồi!
Cuối năm bộc bạch lan man vài trang giấy, chia sẻ với bạn bè suy tư của chính tôi cho cá nhân tôi.
PS: Tết này tui hem phải mua rau, rau nhà trồng ăn đủ, sạch thật, an toàn thật- không hóa chất, thuốc trừ sâu.Rau dền, cải thìa, cải ngọt, mồng tơi, rau muống, bí.
Tags: tảnmạn | Edit Tags Sunday January 25, 2009 - 12:17am (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 6 Comments - Entry for December 13, 2008 Lại cuối năm
-
Tui đây
Mấy hôm nay chạy quanh chạy quẩn, chạy lung tung, kiếm tiền cho qua mùa hoạn nạn này.
Hết hơi, hết sức, về tới đâu nằm dí dị ở đó.
Giấy phép -đéo chịu chung chi vì muốn thực hiện tốt sologan của chính phủ triệt tiêu tham nhũng, vì thế cho nên hồ sơ xin giấy phép nộp từ 8/9/08 -loại hình chỉ cần đăng ký cấp phép thôi ( thời gian quy định cấp phép theo luật là 15 ngày) nhưng đến hôm nay là 96 ngày mà giấy phép nó vẫn lượn lờ trong tử cung ổ bụng của DPI TPHCM. Mặc dù tinh trùng với trứng đã cấy lâu lắm rồi. Bi giờ chỉ thiếu máu, dưng mờ tui từ chối cung cấp máu, nên đám vi khuẩn rác rến chúng nó đang hành cái bào thai không chui ra đời được.Ối giời ơi Chính phủ ơi ngó xuống mà xem cái phường dốt nát .
Mấy anh chống tham nhũng làm gì nhẩy? sao không đi vi hành đi chứ , ngồi nhà gửi bài cho báo thế này chỉ có mà báo hại dân thôi.
Thương trường chơi nhau- mỡ nó rán nó, nếu không thì nó cũng vắt mình đến giọt máu cuối cùng. Tui chán nản chỉ ngủ vùi sau khi đi làm về. Đêm nào cũng ác mộng. Cái đêm giật mình thức giấc đi uống rựơu chỉ vì nằm mơ tui thấy tui bị đi học tiếng Hoa- cái thằng nào ấy nó bẩu Việt nam đã bán hết cho Trung quốc từ ải Nam quan đến mũi Cà mau rùi, nó bắt tui ghi đăng ký hộ khẩu lại là người Trung quốc –dân tộc Kinh Việt nam. Bà mẹ nó, tui đòi cầm dao chém nó, chưa kịp chém thấy áo vàng áo xanh bổ dùi cui lia lịa vào đầu. Giật mình tỉnh giấc, chẳng hoàn hồn, mồ hôi đẫm tóc, bò ra sân đá con chó xem nó sủa mình nghe, hay mình vẫn đang mơ ngủ. Mẹ tỉnh giấc, mò rượu của chồng uống trộm cho nó đỡ lạnh đầu.
Thôi bật ti vi coi cho ngủ, ai dè trúng phim mặt nạ của Zorro, tui muốn làm Zorro ! Xem từ đầu đến đít, cái loa xã đã bắt đầu ông ổng phát chương trình buổi sáng.
Tui chán nản khi thấy đất đai máu thịt tổ tiên đang bị rỉa rói hút máu từng ngày, tin tức cứt vẫn hoàn cứt.
Buổi sáng dậy tha thẩn trong vườn, ngắm cá, ngắm hoa, ngắm đá, tĩnh tâm chút đỉnh. Điện thoại réo vang, tâm lại cuồng, tim lại sôi.
Thôi thì cũng đành cam chịu???? Hay là làm Zorro?
Tags: tảnmạn | Edit Tags Saturday December 13, 2008 - 07:13pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 6 Comments
Thứ Năm, 2 tháng 7, 2009
Nhặt lại bên yahoo... chả biết có trùng không.....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét