- Entry for April 09, 2008 Hôn nhân ngoại!!!!
-
Hôn nhân thời nay,
Mấy tuần nay rầm rộ việc lấy chồng ngoại trên một số báo, tớ thấy hình như mọi người đổ riệt cho tại cái nghèo, nhưng có ai đi xâm nhập thực tế ấy ra sao không?
Ông bà ta vẫn nói tay “làm hàm nhai, tay quai miệng trễ” cái gì cũng vậy, muốn có cái ăn, cái mặc, cái dùng thì phải đổ mồ hôi ra lao động, kết quả lao động mới đổi lại cái mà mình cần. Thế nhưng theo một nguồn tin tại Cần thơ, nơi lấy chồng ngoại nhiều, thì con gái bây giờ không hề phải làm bất cứ việc gì, chỉ quẩn quanh trong nhà, hết ăn, làm đẹp, lại ngủ để giữ gìn nhan sắc, ngay cả đi học, bố mẹ cũng bảo rằng chả cần học cao, cứ biết viết được cái chữ là tốt rồi. Cha mẹ nâng niu con gái như của quý, để con gái giữ gìn nhan sắc lấy chồng ngoại là đổi đời thôi. Cái suy nghĩ ấy phát xuất từ đâu ra? Theo thiển nghĩ của tôi thì cũng từ những cái phim ảnh Việt nam lúc nào cũng cho mẫu con gái ăn mặc đẹp, trang điểm đến tận răng- cho dù vai nhà nghèo- để vụt một cái thành công chúa cả. Cái định hướng văn hoá quá thực dụng nó dễ dàng ngấm ngay vào những cái đầu non nớt ít học, cho nên các cô gái chỉ muốn dùng cái “vốn tự có” của mình để đổi lấy sự xa hoa tráng lệ cho cuộc sống của họ chứ không muốn lao động bằng sức lực của mình để đổi lấy nhu cầu cuộc sống. Sự biếng nhác trở thành một cơn dịch trong cái cộng đồng xã hội ấy. Học vấn không có thì làm các công việc phổ thông, nhưng những người con gái ấy lại dè bỉu những công việc ấy- họ cho là hạ cấp. Rồi đến khi sang xứ người cũng phải làm mới có ăn thì than trời than đất, việc nhà không biết làm, nấu cơm không biết nấu, tiếng người ta thì không biết, thế cho nên thằng chồng nào chịu được? Khi hôn nhân chỉ là một món hàng mua bán thì có người mua nào tôn trọng món hàng không sinh lãi? Đâu phải chỉ tình dục là đã thoả mãn cho người mua?
Nói nghe vị mặn chát nhưng đó chính là sự thật đang xảy ra hàng ngày ở nơi đây.
Con gái thị thành thì đòi hỏi cao hơn, nhưng cũng chả khác nhau gì cái suy nghĩ thực dụng.
Bởi vậy, tình yêu chân thật bây giờ quá ư là khó kiếm, khó thấy, giá trị đồng tiền đã biến đổi hẳn cái xã hội này. Với cái đà này đàn ông Việt nam sau chục năm nữa chỉ còn cách đi mua vợ ở Campuchia quá. Mà có khi ở giá luôn chứ chả chơi.
Tôi biết một trường hợp rất tường tận… Hồi đó cô này gái Bến tre 25 tuổi, con bà giúp việc của người bạn tôi. Tay Hàn quốc mù một mắt- lúc ấy 50 tuổi, một lần đến nhà bạn tôi chơi cùng với hai vợ chồng tôi, hắn bảo bạn tôi giới thiệu cho một cô bạn gái để cưới làm vợ. Ngay lúc ấy thì cô con gái này đang ở thăm mẹ, bạn tôi đùa đùa gọi ra giới thiệu. Ngày hôm sau, cô ta mò đến ngay chỗ tôi và thông qua tôi phiên dịch, cô ta bảo rằng đồng ý yêu ông kia, nếu ông ấy đi mua cho cô ta cái lắc tay và sợi dây chuyền trị giá một cây vàng. Tay Hàn quốc kia có tiền, ok ngay và dắt cô ta đi mua. Sau ba ngày, cô ta vác hành lý lên ở nhà chúng tôi, ( lúc ấy vợ chồng tôi còn thuê nhà, và cho tay kia ở chung để chia tiền thuê nhà). Tôi sắp riêng cái phòng tầng lửng cho cô ta, nhưng cô ta không đồng ý, cô ta vào phòng tay kia ở. Tay kia thì cũng là anh chồng tôi mới khổ chuyện. Sau một tuần, bạn tôi la làng vì bà giúp việc bỏ việc không thèm thông báo, hoá ra bọn họ về quê cô ta ở ngay thị xã và kéo sập cái lều nhà cô ta, xây nhà mới cho gia đình cô ta. Cô ta vẫn ở nhà chúng tôi và đi đi về về Bến tre. Cô ta không hề động tay bất cứ chuyện gì, tôi đi làm về là nháo nhào cơm nước, giặt quần áo, hồi đó chưa có tiền mua máy giặt, toàn giặt tay. Cô ta quăng tất cả quần áo, đồ lót vào thau kêu tôi giặt, tôi hỏi tại sao lại thế thì cô ta bảo cô ta dị ứng với xà bông. Tôi cũng lắc đầu chịu thua. Mỗi ngày tôi dậy lúc năm giờ sáng để nấu cơm cho mọi người ăn trước khi đi làm, tới bảy giờ cô ta mới đủng đỉnh đi xuống kêu muốn ăn món này món kia, tôi bảo tự làm đi thì bảo không biết làm, tôi không làm cho thế là lên òn ỉ với tay kia sao đó, chồng tôi xuống mằng tôi rằng tôi vai em, theo phong tục Hàn thì tôi phải làm khi chị dâu yêu cầu. Tôi giận run người nhưng cuối cùng phải làm vậy vì không muốn mất hoà khí trong gia đình.
Chịu đựng cái cảnh đó hơn tám tháng trời, tôi bùng nổ như bom, bữa ấy cả nhà đang ngồi ăn cơm, cô ta kêu tôi nấu món cá kho tộ cho cô ta vì cô ta thấy hình như có thai, tôi bảo nhà hết cá rồi, cô ta bảo tôi ra chợ mua về, nếu không thì cô ta không ăn cơm. Cô ta nói với cậu bé phiên dịch tiếng Hàn là nói với “chồng” cô ta rằng tôi từ chối không cho cô ta ăn cơm ở đây. Chồng tôi dằn bát mắng tôi hỗn, tôi nổi cơn tam bành tôi hét lên một tràng tiếng Anh về thái độ của cô ta, tôi gọi cô ta là con Đĩ. Ông anh chồng tôi vung tay tát tôi một phát tá hoả. Tôi hất nguyên cả mâm cơm vào bọn nó và chửi luôn “ke saki” - đồ chó- và tát cho cô ta mấy phát, nó gào lên khóc ầm ĩ, chồng tôi thì can tôi ra, tôi lao thẳng lên phòng tụi nó mở cửa sổ, quăng tất cả quần áo vật dụng của tụi nó ra đường, rồi lao xuống vung bất cứ cái gì tôi túm được là tôi đập cả hai đứa nó- đuổi cả hai đứa nó ra khỏi cửa. Chồng tôi không can nổi tôi nữa, chỉ buông tay đứng nhìn. Thế là chúng nó đi chỗ khác thuê ở.
Bẵng đi hai năm, tay đó quay lại kiếm chồng tôi, hắn đã mua nhà ở Hoàng Văn Thụ 200 cây vàng cho con nhỏ đó đứng tên, kêu tôi lên vẽ, thiết kế sửa lại. Tôi không làm, dù cho chồng tôi năn nỉ tôi mặc kệ. Năm 95 hắn và cô ta đến nhà tôi vay 20.000$ vì biết tôi vừa kiếm được kha khá từ triển lãm, tôi từ chối, chồng tôi sưng mặt nặng nhẹ với tôi, cuối cùng đành cho mượn. tôi bắt tụi nó phải ký giấy nợ hẳn hoi. Năm 96 tôi kẹt tiền, sang đòi nó bảo nó không biết, muốn gì thì đòi chồng nó, nó mới sinh con không biết gì. Tức trào máu họng. Méc với chồng thì chồng bảo thôi từ từ đi.
Căn nhà bọn nó mua sửa chữa thành hai tầng to đùng, nhưng chả mấy khi tôi ghé vào, vì luôn thấy chúng nó nói chuyện với nhau mỏi tay mà phát ghét!
Bỗng tháng tư năm 97, tôi thấy tay ấy chạy hộc tốc lên nhà tôi nói rằng con này nó cặp bồ, hình như con không phải con của hắn và con này nó vay tiền làm gì nhiều lắm, bao nhiêu người tới đòi nợ. Hắn nhờ vợ chồng tôi xuống trợ giúp. Đến nơi tôi phải thành phiên dịch và tôi được xem giấy nợ cô ta ký vay hơn 8 tỷ lúc ấy, chả biết vay làm gì, nó bảo nó phải vay sửa nhà, cái nhà tổng cộng 350 mét vuông, xây như cứt, theo kinh nghiệm nghề nghiệp tôi thì tiền sửa nhà xây ra vậy hết cỡ khoảng 100 cây vàng. Tôi thấy hỡi ôi rồi! Bọn nó cãi nhau như chó với mèo mấy tháng, tôi phải làm thông ngôn và thư ký ghi chép tất tật bắt chúng nó ký. Cái gì tôi cũng lưu lại, đó là sự may mắn cho tay ấy. Đến tháng 7/97 thì con này trở mặt, đuổi tay này ra khỏi nhà, và bảo rằng nhà của nó, nó đứng tên, thằng này chả là cái gì cả, con này mời cả công an phường ra đuổi tay này đi. Nó thuê cả xã hội đen đánh cha này đến nỗi phải nằm BV Chợ rẫy vì chấn thương sọ não cả tháng trời. Ra viện tay này về nhà tôi ở tạm.
Tưởng ở nhà tôi tạm thời vài tháng sau khi kiện toà là xong, ai dè phiên toà dân sự này kéo dài tới 5 năm sau, nhờ những bằng chứng mà tôi ghi lại có hai bên ký -Toà án có chứng cớ xét xử và phát mãi căn nhà trả lại cho tay này được 108 cây vàng, vì xác định được đó là hôn nhân thực tế, cho dù không đăng ký kết hôn. Và đứa con xét nghiệm máu thì “có kết quả là 85% có thể là con ông…” này. Xét nghiệm máu chứ không phải xét nghiệm DNA vì cha này bị tống cổ với hai bàn tay trắng ra khỏi nhà nên không có tiền làm xét nghiệm DNA. Tôi biết, chồng tôi biết, Toà án biết rằng căn nhà này là do ông ta mua và sửa, nhưng căn cứ theo luật lúc ấy thì ông ta chỉ được thế cũng là phúc bảy mươi đời rôi! Căn nhà bán được 580 cây vàng năm 2002!
Trong thời gian Toà xét xử, con nhỏ này nó kinh doanh chứa mãi dâm ở căn nhà đó và bị bắt quả tang, Toà hình sự phạt 5 năm tù giam, thế mà không hiểu cách gì tôi vẫn thấy nó nhởn nhơ ở ngoài như chả có chuyện gì. Chạy thuốc hay thật! Nó chả phải ngồi tù lấy một tiếng đồng hồ.
Từ đấy tôi nhìn các cặp kết hôn kiểu này rất ác cảm, bởi những loại đàn bà này chỉ thế mà thôi. Đây là trường hợp của chính anh chồng tôi, còn nhiều vụ khác nữa mà tôi luôn phải tham dự với tư cách thông dịch viên mà kết quả người mất là mấy ông Hàn quốc. Có ông đứt mạch máu não sau phiên toà xét xử, phải trở về Hàn trên băng ca với đời sống thực vật. Có ông thì phải vạ vật sống nhờ của bố thí của nhà thờ Tin lành Hàn quốc ở Việt nam. Có ông thì chết trong Chợ rẫy vì sốc tim mà không có ai thân nhân, tôi phải đứng ra khai báo với công an pháp y và kêu gọi cộng đồng người Hàn ở Sài gòn góp tiền làm tang lễ hoả táng…. Thế thì ai đáng lên án? Theo tôi nghĩ ai là kẻ ác thì phải lên án, chứ không phải là chỉ lên án người Hàn được.
Trong một phiên Toà, có một vị thẩm phán khi xét xử xong có đùa với tôi rằng:
“Bắc thang lên hỏi ông Trời
Có tiền đưa gái có đòi được không???”
Tôi thấy ngậm ngùi, và mấy ông Hàn quốc bập bẹ “ Con gái Việt nam xấu lắm…con gái Việt nam Alibaba….” Đau lòng lắm chứ, biết nói gì bây giờ????
Tags: lay-chong-ngoai | Edit Tags Wednesday April 9, 2008 - 08:56pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 10 Comments - Entry for August 29, 2007 Củ sâm bị bạt tai
-
Vác củ sâm vào phòng ngủ , tớ tháo giày cởi vớ , lột hết cả quần áo , vừa nặng , vừa dài thoòng mà lại bèo nhèo say rượu , tớ đánh vật với Củ sâm hết hơn 20 phút mồ hôi nhễ nhại , cay cả mắt . Sau khi lau mình mẩy tay chân , đặt được Củ sâm vào gối đàng hoàng , tớ trả thù ! Tớ vung tay lên tát cho Củ sâm hai phát , đỏ cả má , hắn chả biết gì vẫn phò phò ngủ như chết , tức như bò đá , tớ lôi đầu Củ sâm ngóc dậy , mà cái cổ hắn giống như cọng bún thiu , tát thêm một phát nữa rồi tớ vác gối mền ra phòng khách ngủ .
Sáng hôm sau mới gần sáu giờ , Củ sâm lục đục đi tìm tớ , thấy tớ nằm khèo bên phòng khách , ra khều khều vai tớ , Củ sâm biểu “Hôm qua xỉn quá trời !” tớ chỉ cho thấy cái màn hình máy tính vỡ nằm chỏng gọng , tớ ngủ tiếp . Củ Sâm lò mò tự pha cà phê uống , chứ không dám kêu tớ như mọi ngày .
Công việc tiến triển cũng khá là trôi chảy , tớ đi đấu thầu trúng được cái hợp đồng làm bồn và toilet di động cho công trình Đami , Củ Sâm cắm đầu làm , chỉ huy công nhân hơn 60 đứa – lúc này tớ chuyển nhà xưởng ra xalộ Đại Hàn cho rộng . Riêng khoản thiết kế là tớ bù đầu rồi , Củ Sâm phải còng lưng lên làm khuôn mẫu , may mà lúc ấy tớ lại vớ được một tay người Đức – cũng bị thất nghiệp – làm cùng nghề composite , tớ trả lương 500$/ tháng bao ăn ở . Bắt về gò lưng lên làm với Củ Sâm . Còn tớ chạy lo nguyên vật liệu , điều hành cơ sở , đối ngoại , thiết kế . Hơn một năm trời làm không hết việc cho Đami , giao hàng nhận tiền là tớ lo . Có lần ông kế toán Đami là người Scotlen trả tiền cho tớ bằng ngân phiếu , ổng đưa một xấp loại 1 triệu với 500 ngàn , ổng đi lên lầu mất , tớ đếm đi đếm lại thấy dư hơn trăm triệu , tớ vừa muốn im luôn , vừa muốn kiu ổng xuống để cùng đếm lại , trả lại tiền , tham thì có , ai bảo hổng tham là nói láo . Tớ cũng phải đấu tranh với cái tham của tớ mất vài phút , rồi nhờ nhỏ thư ký kiu ổng xuống , tớ bảo ổng , ổng đưa dư tiền rùi , tớ đưa nguyên sấp ngân phiếu cho ổng đếm . Đếm xong , ổng toát mồ hôi trán và bắt tay tớ cảm ơn lia lịa . Ổng bảo : Tớ mà đi về thì ổng chết với công ty , may mà tớ lại quá thật thà ! Hehehe , chả lẽ tớ bảo ổng là may cái nết thật thà tui thắng cái tham ,chứ không thì ông toi trăm triệu , mà cũng chả nói gì được tui . Ổng nói sao đó với công ty , họ lại giao cho tớ thêm gần 1000 m khối bồn nữa . Kể cho Củ Sâm nghe , hắn nuốt nước miếng ực ực .!
Đến hồi năm 97 lúc mà khủng hoảng kinh tế châu Á , tớ bị bọn khách nước ngoài xù bao nhiêu tiền hàng xuất cho tụi nó , tớ lao đao vì hết tiền , nợ nguyên vật liệu , nợ lương …Tứ bề bao vây , Củ Sâm không chịu nổi xì trét , hắn nghiện rượu trở lại và lại vũ phu với tớ , mà khổ , đối đầu nợ nần là tớ chứ có phải Củ Sâm đâu , mà hắn chịu không được ! Nhiều khi say rượu là lao đầu vào tường , vào cột , tớ cứ phải giơ tay ra làm gối đệm cho hắn lao , lao mạnh lắm , làm nứt cái xương cẳng tay của tớ cơ mà . Rồi tức quá thì đấm ngay mặt tớ , vài bữa là lại bầm ngay má một phát . Tớ điên lắm , tớ ngủ riêng phòng , ( Lúc này đã xây nhà cho mình rồi , hổng phải đi ở thuê nữa ) tớ bảo ly dị đi , hắn hổng chịu , hắn mua đầy rượu Nàng hương để trong nhà và tuyệt thực , chỉ uống rượu thay cơm , đến ngày thứ tư , tớ chịu không nổi , đành phải vào nói chuyện hắn . Hắn bảo muốn chết chứ không muốn sống . Tớ hỏi tại sao , hắn bảo ly dị rồi thì còn gì nữa mà sống , thế thì chết quách luôn thôi . Tớ bảo thế thì tại sao wánh tớ ? Hắn bảo say rượu mà còn chấp nữa , người ta thương , người ta mới bị xì trét theo vậy mà không hiểu . Lải nhải nói mấy tiếng đồng hồ , tụi tớ ra quyết định đình chiến , tớ không được nói là ly dị hắn . Củ Sâm ăn bát cháo thịt bằm tớ nấu cho xong , hắn bảo “Em , bán cái xe 12 chỗ đi , trả bớt nợ .” Tớ thì buồn vì cái xe là công sức của bọn tớ làm thuê nhập khẩu xe cũ cho bọn Hàn rồi tụi nó trả công bằng cái xe này , nó gắn bó với tụi tớ biết bao lâu . Cuối cùng cũng phải bán xe … hai đứa tớ đi cái xe Dream cũ ngày xưa của tớ còn lại .
( Còn tiếp …)
Tags: lay-chong-ngoai | Edit Tags Wednesday August 29, 2007 - 05:43pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 17 Comments - Entry for August 25, 2007Củ Sâm thời kỳ ông chủ - công nhân cao cấp
-
Kiếm được ít vốn , tớ bàn với Củ Sâm mua nhà khu K300 , Củ sâm ấy thích , Củ Sâm muốn mở xưởng sản xuất Composite . Thôi thì làm vợ cũng phải nghe chồng cãi lại thì ra gì , tớ mở xưởng sản xuất nhựa composite , Củ sâm kéo thằng Kim , chuyên gia về món này về làm cùng ăn chia 2: 8 . Mấy tuần đầu bọn tớ kéo nhau đi ra chợ dân sinh mua máy móc , đi chợ Kim Biên tìm hoá chất , mua về chất đống trong cái xưởng nhỏ xíu cỡ 300 m2 thuê ở Gò vấp , tớ tự tay đóng giá treo hàng , tủ đồ nghề bằng gỗ và cưa cắt ván theo yêu cầu của Củ Sâm để thiết kế khuôn bồn chứa nước .Tuyển thêm một thằng thợ mộc và bắt cóc hai thằng thợ Composite mà Củ sâm và Kim đã huấn luyện được một năm từ bên nhà máy kia . Sáu người chúng tớ thêm bé Nhung làm trợ lý (ghi lại các bí quyết nghề) tụi tớ vừa làm vừa học . Chúng tớ xoay trần ra làm từ 7 giờ sáng đến 5h30 chiều , mái tôn thấp tè , mùi hoá chất , mùi gỗ , nóng không lối thoát như là một cái lò luyện đan của Thái thượng Lão ông . Mồ hôi mồ kê nhễ nhại , ai cũng chỉ còn quần short áo ba lỗ , da đỏ như tôm luộc , tớ và mấy cậu nhỏ thỉnh thoảng phải chuồn ra ngoài đường uống cà phê hít thở , nhưng Củ Sâm và Kim thì miệt mài làm việc không hề giải lao , chăm chút kỹ lưỡng từng nét sản phẩm tạm . Tớ chạy lên xuống pha trà sâm tiếp tế cho hai ông công nhân cao cấp ấy của tớ mỗi giờ đồng hồ , và cũng xoay trần ra chà nhám mẫu vật , với vai trò loong tong sai vặt của Củ sâm .
Gần ba tháng trời cật lực ,những ngày khổ cực ấy được đền bù khi những khuôn mẫu láng mướt đen tuyền sáng bóng như gương hoàn thành , bày đều tăm tắp trong xưởng từ mẫu bồn trụ đến elip , chữ nhật , từ 200 lít đến 2.000 lít , bọn tớ nhìn nhau , hạnh phúc ồn ào . Một tuần lễ hơn , mẻ sản phẩm đầu tiên ra lò với công sức của bảy người và sự chờ đợi nôn nóng … màu xanh da trời được chọn làm màu chủ đạo của hàng hoá , hầu như không bị lỗi , bọn tớ đem trưng ra ngay phòng trưng bày trước xưởng , bia , rượu , heo quay cũng được bày ra mời bất kỳ ai ghé thăm . Bà con lúc ấy thấy lạ vì sản phẩm có mặt rất ít trên thị trường (Năm 1995) , nhiều người ghé xem sờ mó và xin làm đại lý cho xưởng tớ . Bé Nhung lúc ấy tít mù với đơn đặt hàng và hợp đồng đại lý , còn tớ vừa thu tiền vừa học nghề từ Kim tiếp tục . Củ sâm tuyển công nhân hơn 20 người và huấn luyện nghề cho họ - sản phẩm hư vứt lăn lóc đầy nhà . Sau một tháng còn lại 15 người chịu trận được với nghề này và bớt dần sản phẩm hư . Củ Sâm bắt bé Nhung tuyển nhân viên bán hàng và kế toán để chính thức đi vào sản xuất – con bé nhão nhẹt , cứ như là hắt hơi cũng có thể khóc vậy , thế mà giao toàn quyền cho nó , nó làm đâu ra đấy , nhân viên nghe lời tăm tắp , bộ máy vận hành nhịp nhàng . Tớ phó mặc cho nó mọi chuyện hành chính , tớ làm mẫu đi thử nghiệm tại trung tâm 3 , rồi về tính toán thiết kế sản phẩm mới , tớ mơ làm các loại bồn có dung tích lớn từ 3000 lít đến 20.000 lít , thử nghiệm lực , tính toán độ dày , kết cấu gia cường , và thảo luận với Củ sâm , Kim về giá cả , lời lãi . Và may mắn đã mỉm cười , công ty Việt long thuê tớ làm bồn 25.000 lít . Chúng tớ phải dẹp gọn xưởng để lấy chỗ làm panel , làm khung gia cường bằng composite . Ngày ráp lại thành bồn , chúng tớ phải mang ra vỉa hè để ráp , công an xuống tớ lót tay 200.000 đ thế là yên , mua bãi một ngày . Thuê xe bự chảng đem bồn lên lắp đặt tại công trường , lắp xong , tớ lo ngay ngáy , lỡ sai sót gì thì xưởng đi toi … Bơm nước , chờ … nghe rắc rắc … tớ thở không nổi , Kim nó bảo tớ không sao – khi bắt đầu chịu tải thì vật liệu bắt đầu co dãn nên nghe các tiếng động vậy . Bơm đầy , leo lên nóc kiểm tra từng cm một , không xì , khong hở ….thở hắt ra ..khoẻ …. Đi về nhà .
Từ đó , bất kỳ bồn chứa nào lớn là bên Việt long đặt hàng tớ , họ còn mang thêm nhiều loại khác đặt hàng như vách ngăn , thùng đựng cồn , rượu , thùng lên men , nẹp chỉ tường , cột , chống thấm sàn … đặt hàng chỗ tớ . Còn các loại bồn thông dụng thì bé Nhung bán hàng ngày , làm không kịp thở . Tớ và Củ Sâm làm miệt mài , chủ nhật cũng chả nghỉ , không có công nhân thì chỉ hai đứa tớ pha trộn ,lăn phủ , quét keo , cắt xén . Tớ xem vài cuốn sách thấy hình họ chụp đá giả bằng composite , tớ mày mò học làm , cũng có vài sản phẩm hòn non bộ giả đá , vài người đặt mua …
Mấy lúc sau , khi công việc trôi chảy, tiền bạc không lo nữa , Kim và Củ sâm với mấy em công nhân cứ rủ nhau đi nhậu sau giờ làm việc , nhậu xong wánh bi-da ngay gần xưởng , rồi ăn thua lại nhậu … Củ sâm bắt đầu hư từ dạo ấy .
Củ Sâm bắt đầu say triền miên sau mỗi ngày làm việc , về nhà say bực ai là đập đồ , đập bát chén trước rồi sau này sang đập ti vi , đập máy tính , mỗi lần Củ sâm bắt đầu là tớ thủ thế để bưng đồ chạy loạn . Có bữa Củ sâm đá cái Tivi , tớ bưng TV bỏ chỗ khác , Củ Sâm vớ ngay cái màn hình máy tính quăng , tớ vội vàng chụp cái màn hình , Củ sâm vớ bình hoa quăng , tớ né bình hoa , vấp cái ghế té chổng kềnh vỡ bà nó cái màn hình luôn .Dở khóc dở cười . Còn Củ Sâm nằm bẹp luôn chỗ đó ngáy khò khò . Tớ vừa tức khóc sụt sùi vừa híc híc vì cười , né lọ hoa vỡ mất cái màn hình máy tính , thôi kêu con bé giúp việc lên dọn chỗ vỡ , còn tớ thì vác Củ sâm vào phòng ngủ .
Còn tiếp ( Sém nữa thì chia tay …)
Tags: lay-chong-ngoai | Edit Tags Saturday August 25, 2007 - 01:25pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 17 Comments - Entry for August 24, 2007 Tiếp tục chuyện xưa
-
Những lần Củ Sâm gặp nạn sứt đầu bươu trán , tớ đều phải chạy co giò thục cẳng đến để cứu Củ sâm .
Nhớ có một lần Củ Sâm đi nhậu cùng với đám nhân viên – nơi mà Củ Sâm làm rồi học được cái nghề làm nhựa Composite - khoảng 9 h đêm - cậu kế toán trưởng gọi tớ gấp gáp “Chị ơi lên quán karaoke ở T.Q.T ngay , anh bị đánh bể đầu” , tớ vọt ra ngoài kiu cái taxi Vina , lận theo cây côn , chạy tấp lên đó khoảng 15 phút mới tới . Thấy anh em chúng nó nằm ngồi la liệt ngoài vỉa hè , thằng nào cũng bị đánh nhừ , thằng nào cũng say quắc cần câu , riêng Củ Sâm là máu me đầy mặt , thấm xuống áo quần , tớ kiu em Taxi gọi thêm năm chiếc chở mấy thằng kia , còn tớ vác Củ sâm lên vai chạy thẳng vào trung tâm y tế quận I cấp cứu . Máu trào ra ướt cả vai tớ , bác sĩ lấy bông băng đè vết thương , Củ Sâm cứ vùng vằng , máu lại trào ra đỏ lói , tớ hoa mắt muốn ói mửa nhưng cố gắng ôm chặt lấy Củ sâm để bác sĩ cấp cứu , rồi vì Củ Sâm là hàng ngoại nên họ chuyển Củ sâm lên Chợ rẫy , mất gần ba tiếng đồng hồ, họ cho Củ sâm về nhà . Tớ kêu nhỏ bạn sang nhà trông Củ sâm , rồi tớ dựng đầu hết mấy anh em chạy xích lô trong xóm và mấy đứa đệ tử ruột dưới quận tư lên . Đúng 3 giờ sáng , tụi tớ gần 40 đứa xông vào cái nhà hàng đó , tụi nhà hàng vẫn còn khách , vừa búa , vừa clê mỏ lết , vừa gậy , vừa xích nhất loạt tấn công wánh đám bồi bàn , bảo vệ là đàn ông ,con trai trong quán , đập phá máy móc bát chén của tụi nó , tớ hét lên “Thằng nào wánh thằng Hàn quốc???” cả lũ chúng câm hết , chúng nó không ngờ bị tấn công , nên chạy trốn sạch , tớ và đám quân phá banh chành cái quán trong gần 30 phút và rút thật nhanh , công an xuống tới thì tớ vừa leo lên xe chót cùng . Biến !!!!!!!!!!!
Bây giờ tớ mới thấm hiểu cái câu “ Nuôi quân ba năm , dùng trong một giờ” , không uổng công tớ kết bạn với đám người mà xã hội cho là dạng cùng đinh . Tớ về nhà và lại ngoan hiền như chưa có chuyện gì xảy ra . Mấy hôm sau , cơ quan của Củ sâm làm đơn tố cáo cái quán ấy lên công an , tớ gạt phăng , không chết là OK rùi , đâu dám bươi thêm , CA mà khui ra cái vụ tớ đập banh quán thì chắc cũng bị ghép tội gì đó . hehehe . Tớ dấu nhẹm cái vụ này , bây giờ đám đệ tử , chiến hữu của tớ đã an toàn trên mọi miền , tớ mới dám kể câu chuyện này ra . Tớ thấy tớ cũng du côn mất dạy thật .
Thế đấy , tớ bảo vệ Củ Sâm của tớ như thế ! Làm ơn đừng chửi tớ nếu có đọc câu chuyện này .
Sau cả tuần lễ tớ mới biết lý do tại sao Củ Sâm bị wánh - do thằng phiên dịch kể lại : “Uống xong , xỉn rồi , tụi đào đòi bo 50.000 đ , cả bọn không đồng ý vì có ai sờ mó gì đâu , chỉ ngồi khui dùm bia rượu thôi , nên chỉ đồng ý bo 30.000 đ vì còn phải trả cả tiền uống cho đào rồi . Tụi đào mách mấy thằng bảo vệ , bọn bảo vệ chặn không cho về , cãi nhau thế là tụi nó vác gậy wánh tụi em tơi bời”.
Củ Sâm ngoan ngoãn được thời gian , Củ sâm vớ cho tớ được một cái hợp đồng làm triển lãm thiết bị Y tế của Hàn Quốc , cũng lớn trị giá hơn 300.000$ lúc bấy giờ . Tớ bay ra Hà nội làm thủ tục , và thiết kế làm triển lãm ngay tại Hà nội . Hợp tác với mấy anh bạn làm bên bộ Quốc phòng , tụi tớ ký hợp đồng với bên Hàn , Củ Sâm tớ ở Sài gòn dịch thuật , thương thảo với bên Hàn quốc . Và lại dịch ngược các yêu cầu của đối tác sang tiếng Anh gửi ra cho tớ ở Hanội . Xoay mòng mòng sáu tháng thì khai mạc được triển lãm với các khách mời phía Việt nam : Phó thủ tướng N.K , Giám đốc VNTTX , bộ trưởng bộ Ytế và rất nhiều quan chức khác , phía Hàn quốc thì có đại sứ , chủ tịch tập đoàn …( khỉ gì tớ quên mất toi ) nhiều lắm . Cả Củ Sâm cũng bay ra nữa , ngày kết thúc triển lãm , phía Hàn quốc họp mời cả vợ chồng tớ , họ khen ngợi Củ sâm quá xá , Củ sâm lên phát biểu đáp từ thì Củ sâm bảo 95% thành công là nhờ vào vợ của Củ Sâm , mọi người hoan hô tớ nhiệt liệt , tớ mắc cỡ gần chết mà cũng sướng nữa . Nhưng mà Củ Sâm hôm đó lại buồn ! Vì Củ sâm biết là người hợp tác với tớ tổ chức lại là người yêu đầu tiên của tớ , tớ và người ấy còn tình cảm rất sâu sắc . Đêm về Củ sâm hỏi tớ “ Có còn yêu anh không ?” , tớ không trả lời được , và Củ sâm thở dài im lặng . Sáng hôm sau Củ Sâm gói quần áo ra phi trường , mặt buồn thảm não , tớ thì ngu luôn chả biết phải làm gì , nửa thì nhớ anh cu kia , nửa muốn về với Củ sâm . Tương lai thế nào thì mù mịt , tớ để Củ sâm đi về Sài gòn một mình .
Ngồi lặng ắng trong phòng khách sạn , tớ nhớ lại những ngày tháng gian khó , chiến đấu cùng với Củ Sâm là thực , và tình đầu cũng chỉ là mới vài tháng gặp lại thôi chỉ là ảo giác của tình đầu còn sót lại , vả lại cu ấy cũng có gia đình rùi làm sao tớ lại nhẫn tâm làm khổ mọi người . Tớ cố gắng phân tích cho tớ thấy cái gì là thực, cái gì là ảo và 8 giờ tối hôm ấy tớ bay vào Sài gòn ! Củ Sâm thấy tớ lù lù về , hỏi tớ “ Em muốn về với anh thật không ?” Tớ rơi nước mắt gật đầu , Củ Sâm ôm tớ chặt đến nghẹt thở ! Cũng chẳng nói gì hơn một cái ôm xiết tỏ bày ! Ít có khi nào Củ sâm nói với tớ những lời có cánh , Củ Sâm cho rằng lời nói chỉ là hoa mỹ lừa dối , chỉ có tấm lòng mới là thành tâm , thành ý .
(Còn nữa ….)
Tags: lay-chong-ngoai | Edit Tags Friday August 24, 2007 - 01:31pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 25 Comments - Entry for August 23, 2007 Kể chuyện đời xưa .
-
Lấy chồng ngoại !
(Đặc biệt là những ông chồng Hàn quốc , châu Á )
Mười mấy năm nay tớ sống chung với anh chồng Củ sâm của tớ và vài lượt thăm xứ Hàn , rồi bạn bè người Hàn , cộng đồng người Hàn ở Việt nam . Với gần 17 năm tiếp xúc như thế tớ chiêm nghiệm ra nhiều điều , và hôm nay tớ muốn viết ra đây cuộc sống của tớ để các bạn gái nào thích lấy chồng Hàn để ý và rút kinh nghiệm .
Khi tớ quen anh Củ sâm nhà tớ mấy lần gặp đầu , anh ấy kết cạ vì thấy tớ leo thoăn thoắt trên giàn giáo và rống mỏ lên chỉ huy công nhân làm tăm tắp , rồi thấy tớ chạy như bay trên chiếc xe môtô to kềnh với bao tải tiền chất trước xe , đi từ Vũng tàu về , tóc tai bơ phờ . Anh ấy thích thú làm quen với người đàn bà như vậy . Và anh ấy sau vài tháng quen biết là tỏ tình ngay - muốn đánh nhanh thắng nhanh - còn tớ cầu cưa lựa chọn một phần vì tớ chưa giỏi tiếng Anh , thứ tiếng mà anh ấy sử dụng ở Việtnam , lại chả biết chữ sứt tiếng Hàn nào cả . Khi nói chuyện với anh ấy những vấn đề có chiều sâu , tớ câm tịt , chỉ dùng giấy và bút - viết tiếng Hán – mà trao đổi . Sau vài tháng tớ nhận thầu làm nhà hàng cho nhóm Hàn quốc của anh ấy …. Chăm chỉ như con ong mật , ngày nào tớ cũng bay ra công trường sắp xếp công việc , kiểm tra vật tư rồi đi và quay trở lại vào cuối giờ chiều ..
Xong công trình cũng là lúc anh ấy và tớ yêu nhau . Anh ấy thích tớ vì tớ chăm làm , lại cẩn thận chi tiết . Bề ngoài tớ anh ấy cũng chẳng quan tâm cho lắm .
Yêu thì hừng hực lửa nồng nàn , làm việc thì lạnh lùng như cục đá , chả bao giờ tặng hoa cho tớ , nhưng khi đi bộ bao giờ anh ấy cũng lấy thân hình anh ấy che chắn cho tớ , đẩy tớ đi vào trong và xách túi cho tớ . Tớ lúc ấy nặng khoảng 52 kg , anh ấy chê gầy và mẹ anh ấy gửi sang mấy hũ tổ bố sâm tươi xay với mật ong , hằng ngày cứ sáng ra là pha kiu tớ uống .
Khi anh ấy mất tất cả tài sản vào tay nhóm bạn và tay chủ nhà , thì tớ gật đầu cái rụp về chung sống với anh . Chúng tớ chỉ đủ tiền mua cái bánh kem 3 tấc về xin phép mẹ tớ cho sống chung . Thuê một cái nhà ton hon , chiều rộng 2 m , chiều sâu 6 m bao gồm cả toilet- con chó nằm ló đuôi – hai đứa về chung sống . Tớ biết anh ấy buồn rầu vì tin bạn mà mất tất , tớ chở anh ấy đi theo làm chung các công trường của tớ , tớ quăng anh ấy vào mọi rắc rối nhân sự công trường với vai trò phụ tá . Buổi trưa và chiều chúng tớ kêu cơm đĩa 2.000đ hoặc sang thì 4.000đ uống trà đá .
Hơn năm sau , tớ dành dụm được kha khá một tí nhờ thiết kế và thầu thi công , tớ thuê nhà to hơn , sắm thêm chút ít đồ đạc , bếp núc . Hai đứa tớ đi làm về thấy cửa nhà banh chành : Trộm viếng , nó nhặt sạch kể cả cái quần lót , còn có hai bộ đồ mà hai đứa mặc trên người và vài triệu tớ giắt túi . Anh ấy ôm tớ bảo “ Của đi thay người” , tớ thì khóc .
Hôm sau tớ kêu ảnh đi cùng thuê căn nhà to hơn , an toàn hơn , và hàng đêm khi mọi người ngủ thì tớ còng lưng trên bàn vẽ thiết kế kiếm thêm , tớ không muốn Củ sâm của tớ phải khổ . Ấy thế mà khoảng hai giờ sáng là Củ sâm bật dậy , ngồi bó gối sau lưng tớ xem tớ vẽ , cũng chẳng bày tỏ tình cảm gì , im im vậy đó , tớ thì đỡ sợ ma hơn . Củ sâm buồn vì bất lực , Củ sâm mua rượu Nàng hương về uống , say quá thì khuỳnh tay múa máy lung tung , mồm hét nhảm , tớ chả nói gì , dìu Củ sâm vào dỗ cho ngủ .
Chỗ tớ ở cũng lắm người Hàn , mấy ông Hàn kia cũng y hệt , ông nào có vợ theo sang thì thấy êm ả , ông nào có vợ người Việt là thấy la hét rùm trời .
Củ Sâm tớ rất chăm chỉ , sáng nào cũng dậy sớm tập thể dục , rồi đi vòng vòng gặp bạn đồng hương kiếm mối cho tớ thiết kế , dịch vụ làm thuê từ xin giấy phép xuất phim tài liệu , giấy tờ tạm trú , Visa … Tớ vớ gì cũng làm , kiếm một đồng cũng như vài triệu . Củ Sâm kiếm khách , mồi , dịch thuật , tớ thực hiện hợp đồng . Trong công việc , tụi tớ rất đồng thuận , tung hứng nhịp nhàng , nhiều lúc bất đồng gây gổ , nhưng lý đúng thì bên kia nhường bên này . Mọi khoản tiền nong thanh toán được bao nhiêu Củ sâm đem về trịnh trọng giao tớ , các khoản chi, thu tớ ghi sổ hàng ngày kể cả mua hành , tương tỏi , tối về tớ vác sổ ra bắt Củ sâm tớ đọc và ký chốt vào mỗi ngày . Ngoài làm việc , tớ nấu ăn hàng ngày cho Củ Sâm ăn , ba bữa . Củ Sâm quen khẩu vị , không thích đi ăn ở ngoài nữa , rượu tớ mua sẵn , bạn thì kế bên nhà , kêu qua là ok liền . Củ sâm cũng thuộc loại khá bảnh , các ẻm ở xung quanh cứ nghĩ là Củ sâm ngoại nên tha hồ õng ẹo , liếc tình , Củ sâm tớ lạnh như đá , không thèm đếm xỉa , tớ cũng chơi màn vờ ngáo , hỏi Củ sâm “ Mấy ẻm đẹp dzị , trẻ dzị mà sao hem ngó tới ?” Củ sâm bảo “ Có đứa nào dám lết vào hồi tui mất hết của hông” Chỉ vào tớ , Củ Sâm bảo “ Chỉ biết mình con lừa ương bướng này thui” . Ngày đêm rảnh lúc nào , Củ Sâm đem bài , sách tiếng Việt tớ tặng ra học , mà công nhận Củ Sâm của tớ chậm tiêu thiệt , bị tớ mắng cho ầm ầm vì học dốt .
Mấy năm sau , hoàn cảnh sống khá lên , bạn bè rủ rê , Củ sâm trở chứng đi chơi bi-a , đi lẩu dê , karaoke suốt , có lần đi chơi đến hai , ba giờ sáng mới về , ngày nào cũng hôi ê mùi rượu , về nhà tớ phải cõng lên lầu , rồi thay quần áo , lau mặt mũi , cõng vào giường - sáng dậy nhìn tớ như trên trời rớt xuống . Tớ cũng bực bội lắm , ghen lắm , nhưng nhìn mấy nhà Hàn kia vợ không được nghi kỵ chồng , khi chồng nhậu với bạn là không được cản ( tập tục của dân Hàn mà ) tớ lại đành im . Tớ nhỏ nhẹ khuyên Củ Sâm lúc tỉnh táo , Củ sâm ừ hữ , xin lỗi , rồi rượu vào lại y cũ . Tớ chơi chiêu mới – đi chơi với bạn - bỏ mặc Củ sâm một mình lúc tỉnh táo , có lúc mặc kệ cho đói luôn , tiền thì tớ cứ gửi trực tiếp về cho mấy đứa nhỏ con của Củ Sâm bên Hàn hàng tháng , còn lại tớ bỏ ngân hàng , hỏi tớ , tớ chỉ chia vài trăm ngàn cho thôi .
Có ba lần Củ sâm say xỉn bị người ta đánh cướp điện thoại , té vỡ đầu đi cấp cứu , tớ vẫn chăm sóc đàng hoàng . Lần cuối cùng là bị cướp ngay gần nhà khi đi đòi nợ về cho tớ , cướp nó wánh cho chấn thương đầu, lấy hết tiền , ngất xỉu ngoài đường , hàng xóm gọi tớ phải đưa vào nằm Chợ Rẫy….
(Còn tiếp font chữ hư wánh hem được . )
Tags: lay-chong-ngoai | Edit Tags Thursday August 23, 2007 - 03:22pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 35 Comments
Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009
Hồi tưởng phần 3
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét