- Entry for May 10, 2008 Tâm sự -Chạnh lòng,
-
Hôm nay ngồi trò chuyện với một người bạn gần như là tri kỷ, cô ấy bảo ta rằng: “ Sao em thấy chị khổ quá! Cứ toàn ôm việc vào thân, lúc nào cũng lo cho người khác quên mất chính chị, lỡ chị ốm đau thì ai lo cho chị, chị ốm chị đau chứ ai đau thế cho chị”. Chợt thấy chạnh lòng, ừ nhỉ ta đã quên chính bản thân ta. Ta không se sua chưng diện, không đi làm đẹp hay đi chơi đâu cả, tối ngày loanh quanh hết việc công ty, việc nhà, lo chồng con và chăm lo cho bầy cún cưng của ta. Niềm đam mê vẽ tranh hình như ngủ quên đâu đó trong tâm trí ta, ta lại đam mê viết lách và yêu thương bầy cún cưng của ta.
Con bé bạn ta nó bảo “em biết chị rất cô đơn, nên chị yêu thương lũ cún giống như một cứu cánh” Chắc là thế, cái tuổi xế chiều của một người đàn bà đã bị đánh cắp tuổi thanh xuân, sao đầy ắp những cay đắng chua chát, nỗi lòng không ai hiểu, chỉ mình ta gậm nhấm nỗi đau không thể chia sẻ với ai, có lẽ thế ta thấy cô đơn chăng? Mỗi lần nghĩ đến đây ta lại tự nhủ lòng còn biết bao người bất hạnh hơn ta, tại sao lại thở than, trách phận và ta thở dài ôm Tu tu vào lòng, cái thân hình bé nhỏ của Tu tu ấm áp, nương tựa vào ta hoàn toàn khiến ta có cảm giác ta lại có một đứa trẻ con trong tay. Tutu nó cạ cái mõm mềm mại vào mặt ta, cái lưỡi đỏ hồng liếm nhè nhẹ trên mũi ta mang cho ta một cảm giác yêu thương bù đắp thật nhiều. Không biết có ai sẽ cảm nhận được điều mà ta cảm thấy không nhỉ? Tiếc rằng khả năng diễn đạt của ta quá tệ nên không thể diễn đạt hết cảm giác ấy.
Đêm xuống, nằm gối bên tay phải ta là cún Mí, Tũn, Tutu thì nằm trên cái chăn riêng của Tutu trải kế gối ta, hôn hít bộ lông thơm dìu dịu của lũ nhỏ, mềm mại như tơ, ta chìm vào trong giấc ngủ nằng nặng đầy lo toan cho tương lai của ngày mai….bên trái ta là Titi, Pound, Euro, Jlo bọn nhỏ ấy nằm xoải chân ngủ ngáy kho kho… đôi lúc thao thức đêm khuya, ta chợt thấy sao không phải là bờ vai ấm áp của chồng? Tại ta, ta thích nằm một mình vì sợ tiếng ngáy như kéo gỗ, mùi rượu ngai ngái của ông ấy, thế thì biết trách cái gì đây? Cô đơn hay chăng?
“ Chị hiểu ổng 70%, còn ổng hiểu chị bao nhiêu có đến 10%? Có bao giờ ổng và chị cùng nằm xem chung bộ phim hay nghe hết đĩa nhạc và chia sẻ với nhau cảm nhận?” Không, chả bao giờ cả, hình như người già hiểu nhau không cần nói, ta đã trả lời con bé rất thiếu tự tin, con bé ấy nói đúng chứ không sai. Ta chạnh lòng lắm, nhưng biết nói sao bây giờ? Chính ta đã quên ta trong những tháng ngày gian khó, chỉ biết chiều chồng, chiều con mà không hề đòi hỏi chi, họ đã quen như thế. Vậy lỗi là do ta thôi! Đừng trách chi cuộc đời, đó là số phận ta phải thế.
Thôi thì chấp nhận và lấy yêu thương trao hết cho ai cần yêu thương, thế cũng là có ích.
Và một điều nữa, chưa bao giờ ta coi lũ cún chỉ là súc vật mà ta coi bọn nhỏ như những đứa con bé bỏng cần có mẹ che chở. Cho nên ta chăm sóc lũ nhỏ tỉ mẩn, cẩn thận và rất kiên nhẫn. Còn bọn chúng mỗi lần đau đớn, sợ hãi là chạy lại sà vào vòng tay ta tìm sự an toàn che chở của ta, ta là mẹ của chúng. Có gì đâu mà phải phân biệt? Mọi sinh vật trên đời này đều được quyền sống và tất cả đều có linh hồn như mọi con người trên trái đất.
Phút giây tản mạn nghĩ suy, ta lại làm cho mọi người nhàm tai, chán mắt rồi! Dù sao ta cũng chỉ là đàn bà!
Tags: tảnmạn | Edit Tags Saturday May 10, 2008 - 10:38pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 9 Comments - Entry for April 24, 2008 Sắp mùa mưa- ngày rực lửa!
-
Tháng tư rực lửa
Từ năm 1954 đến 1975 là chiến tranh hai miền nam bắc, nội chiến nồi da nấu thịt - hai mươi mốt năm khốn khổ cả hai miền, gia đình họ hàng phân tán chia ly qua cái vô hình là ranh giới ý thức hệ và cái hữu hình là vĩ tuyến 17.
Sum họp lại từ năm 1975 đến 2008 là ba mươi ba năm dài hơn thời chiến tranh. Lời hay ý đẹp không ngớt tung ra nhưng vẫn cứ ngấm ngầm đọng lại cái ý thức: chống đối lẫn nhau từ hai phía với hình thái “trong đánh ra, ngoài đánh vào”. Và cứ bất đồng ý kiến với nhà cầm quyền là được chụp mũ là “thế lực phản động thù địch”, cần phải chuyên chính!?
Trong một gia đình, ý kiến có thể khác nhau, thậm chí chống đối nhau, nhưng làm sao đã có thể coi đó là “loạn gia tộc”?
Chính sự hỗn loạn trong quản lý xã hội hiện nay, cùng với những “tư duy bất cập”, cộng với những đào tạo không đến nơi đến chốn, mới đưa chúng ta đến những thảm họa không lường trước. Dư luận phanh phui tham nhũng, hối lộ, cường quyền…nhưng cũng chỉ như tiếng chuông chiều, lan xa và tắt dần trong thinh không, tiếng nọ tiếp tiếng kia rồi cũng đi về nơi vô vọng. Bận tâm làm gì với những lề đường? bên nào rồi chẳng thế!
Ai thực tâm vì đất nước vì dân tộc???? Hay chỉ là một thứ mặt nạ che đậy cái mưu đồ tham quyền đoạt lợi cá nhân, băng nhóm lợi ích?
Tháng tư về nóng nực, và chồng chất khó khăn cho nhiều người lương thiện, cho dân nghèo, cơn bão lạm phát cuốn đi tất tật, những bữa cơm thanh đạm thành ra thanh đạm hơn, những bữa cơm nghèo trở nên nghèo hơn từ chất tới lượng. Những đêm mất ngủ vì nóng nực, cúp điện, tiết kiệm điện, vì lo toan ngày mai sẽ làm gì để kiếm tiền đủ mua gạo, đủ trả tiền nhà… Doanh nhân thì lo ngày mai sẽ làm được gì để có hợp đồng? làm sao có lãi để nuôi được lính? để tự nuôi mình?… Làm sao để cơ quan hành chánh đừng hành mình là chính? lót tay bao nhiêu?…. Trăm ngàn thứ áp lực đổ lên đầu từng người, từng doanh nghiệp, từng gia đình…Có phải vì thế mà bệnh viện Tâm thần Chợ Quán cứ nườm nượp bệnh nhân tới khám…
Trong lúc đó, đi đâu cũng thấy cảnh “mấy anh” ăn chơi nhảy múa quán hàng sang trọng, miệng lúc nào cũng than đồng lương nhà nước chết đói. Làm sao mà chết đói được, với những người tối ngày bận nhận tiền lót đường, lo nhậu?… chết vì bội thực thì có thể. Dù không phải là tất cả ai cũng thế, nhưng cứ xem những vị trí đắc địa nếu không phải con ông cháu cha thì cũng rặt nhà thế lực. Quyền đẻ ra tiền, tiền đẻ ra lực, lực lại đẻ ra quyền cứ thế mà lòng vòng, cha con, họ hàng từ xa tới gần, từ bên nội đến bên ngoại thơm lây vì hưởng xái. Với cái cách hỗn mang thế này cũng sẽ dẫn đến những hệ quả tất yếu, đất nước trở nên kiệt quệ, dân nghèo đói sinh loạn lạc. “Minh quân dân giàu nước mạnh, hôn quân mất nước dân nghèo” Mất nước thì còn có thể khó, nhưng đa số nghèo khổ thì hầu như cầm chắc. Có ai đã nghĩ tới đất nước ta sẽ có ngày “ra ngõ gặp người nghèo”?
Tags: tảnmạn | Edit Tags Thursday April 24, 2008 - 10:26pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 5 Comments - Entry for February 15, 2008 Ngẫm mà buồn!
-
Tản mạn đầu năm 2008,
Theo như lời kể của Củ sâm, năm 1961 khi TT Park Chung Hee lên cầm quyền, đất nước Korea hoàn toàn chìm trong đói nghèo, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, người dân phải uống nước thay ăn, khoác thêm áo tơi chống rét. TT Park kêu gọi người dân hãy thắt lưng buộc bụng cùng chính phủ đầu tư xây dựng hạ tầng cơ sở toàn bộ đường giao thông từ Bắc xuống Nam Korea, cầu, đường sắt, trồng cây gây rừng, cải tạo điều kiện phát triển từ môi trường đến giao thông nhằm dễ dàng đầu tư phát triển từ đô thỉ đến nông thôn. Người Hàn quốc nhắc đến ông như một tổng thống độc tài nhưng họ ngưỡng mộ và biết ơn ông ấy, tôi có hỏi mấy ông cụ trên 70 người Hàn rằng “thời đó có tham nhũng không?” họ bảo tôi rằng “Chúng tôi rất sạch, sạch từ chính phủ sạch đến dân.” Đất nước Korea lúc ấy đã xuất khẩu từ lính đánh thuê đến người lao động đi khắp nơi trên thế giới và những đồng tiền ngoại hối ấy được đem về đầu tư phát triển hạ tầng cơ sở và công nghiệp trọng yếu, giải quyết nhà ở cho dân với những quy hoạch tầm xa vài chục năm bởi những nhà tư vấn nước ngoài có uy tín thời đó.
Họ kể cho tôi nghe rằng lúc ấy sáng nào người dân cũng dậy từ tờ mờ sáng để ra quét dọn đường phố, nơi công cộng, ai xả rác đều bị phạt rất nặng và cộng đồng lên án đến phải xin lỗi trước cộng đồng. Ngày chủ nhật thì chính phủ kêu gọi người dân tham gia trồng cây bảo vệ rừng, bảo vệ môi trường, và làm những việc công ích do chính phủ kêu gọi. Lúc ấy cũng không ít lời phàn nàn, nhưng đến năm 70 thì họ đã được hưởng những thành quả do họ đóng góp công sức làm ra. Và tất cả trở thành một khối đoàn kết toàn dân quyết tâm đưa đất nước Korea thoát khỏi cảnh nghèo đói. TT Park chết năm 1973, ông Chun Do Hwan lên nắm quyền Tổng thống, suốt 12 năm cầm quyền, TT Chun đã kiên quyết đi theo con đường của TT Park đang đi, ông đẩy mạnh giáo dục lòng yêu nước của dân Hàn từ con trẻ tới người già: “Dân ta dùng đồ ta sản xuất!” để kích thích nền kinh tế nước nhà, và năm 80, Korea vọt lên tăng trưởng nhanh khủng khiếp về mặt kinh tế với những chính sách mở cửa cho thanh niên du học và đón họ về góp sức cho đất nước bằng những khích lệ vật chất và tinh thần lớn lao. Những bước đi rất vững chắc và trong sạch của chính phủ lúc ấy đã nâng Korea lên biểu tưởng con rồng Châu Á.
Nếu bạn có sang Korea, bạn sẽ thấy, người Hàn họ lao động chăm chỉ như những con ong mật, xuân hạ thu đông đều như nhau. Họ đoàn kết gắn bó với nhau thế nào, họ giúp nhau từng đồng, từng hạt gạo, và những người được giúp không hề ỷ lại, họ cố gắng làm việc gấp hai ba lần người khác để thoát khỏi cái nghèo. Và quan trọng họ không sính ngoại, họ chỉ thích dùng hàng của họ sản xuất ra. Đó cũng là một cách yêu nước.
Trở lại với đất nước Việt nam ta, một đất nước chỉ có một đảng cầm quyền thì chúng ta lại không thể là một khối đoàn kết bởi chính trong Đảng CSVN đã bị phân hoá, chia rẽ bè phái, sự phân rẽ này trở thành một sự phân tán trong chính phủ cai trị. Mạnh ai nấy chiếm cứ hùng phương một trời. Ai cũng cho mình là lãnh tụ cả, “thằng này dốt hơn tao” nên “tao” đúng “mày” sai - hậu quả là luật pháp, chính sách ban hành chồng chéo, dẫm đạp lên nhau gây biết bao hậu quả tai hại cho nền kinh tế nước nhà. Nhưng với cái tư duy làm chủ tập thể nên cuối cùng quả bóng trách nhiệm đá văng đi đâu mất, không “ông quan” nào chịu trách nhiệm hậu quả mình gây ra, nhưng thành tích thì lại vơ vào để biện minh cho những việc vơ vét vào túi riêng như kiểu “Đại công thần”.
Chính những quan chức chính phủ không làm gương tốt thì lấy gì mà kêu gọi dân chúng theo đuổi chính sách mình ban ra??? Quan chức không trung thực thì trách gì doanh nhân làm ăn không trung thực? Chính sách ban hành chỉ bóp nghẹt lấy ai muốn sống trung thực mà thôi, còn những kẻ khéo luồn khéo lách chung chi hối lộ vẫn sống khoẻ thì còn chi gọi là cái đạo dức xã hội nữa?
Hàng hoá thiếu chất lượng, hàng nhái, hàng giả vẫn cứ tràn ngập vì chung chi đủ là ngon lành xuất hiện trên thị trường, trách chi dân ta tin hàng ngoại mà quay lưng hàng nội? Vậy sự kích thích tăng trưởng kinh tế thực sự của đất nước Việt ta đào đâu ra????
Ai đã tạo ra hoàn cảnh người dân với người dân còn khó có lòng tin với nhau? thì đào đâu ra cơ sở để tạo nên khối đại đoàn kết dân tộc? Ai đã gây ra cái tình trạng suy đồi đạo đức xã hội này? Ai đã đẻ ra cái cơ chế xin –cho như ban bố thời phong kiến? Để cho ngày ngày nhìn thấy bao cảnh chướng tai gai mắt mà không thể gạt bỏ ra khỏi xã hội. Công an giao thông ăn tiền mãi lộ, cán bộ quy hoạch biết quy hoạch để đầu cơ đất kiếm lời, bác sĩ bệnh viện công mắng tát nước vào bệnh nhân, bỏ mặc bệnh nhân ngắc ngoải nếu không tiền đút lót. Thầy cô giáo ăn tiền cho điểm dạy học trò hối lộ khi còn thơ ngây, dạy học sinh giỏi khâu lách luồn. Ăn gian nói dối đã trở thành tính cách của nhiều người Việt. Kiểm dịch Thú y còn ăn tiền gà chết dịch của dân. Hạ tầng cơ sở giao thông rút ruột nát bấy nhầy, bắt một con tốt đem ra xử nhảm, còn để lại hàng loạt vẫn rút ruột đều đều! Và còn nhiều nữa không bút nào tả nổi.
Cứ thế đấy! Cơ quan truyền thông chính phủ chỉ tô hồng mọi sự, lâu điểm xuyết một vài chấm đen để chứng tỏ ta đây tự do ngôn luận, chứ còn đi đến cái tận cùng của sự thật thì đố dám đưa ra, động chạm cả dây cả lò thì bảo rằng sợ mất ổn định chính trị. Mà thực tế thì nó có ổn định đâu mà mất!!!!!
Rõ chán!!!!!!!
Tags: tảnmạn | Edit Tags Friday February 15, 2008 - 12:53pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 11 Comments - Entry for January 29, 2008 Cuối năm !
-
Gần ngày Tết tớ lại càng lo lắng, mọi chuyện luôn đổ dồn vào dịp cuối năm, tất tả ngược xuôi rồi lại đi về tay trắng, khách hàng nợ họ cũng luôn luôn trốn vào dịp cuối năm, đi mỏi cẳng, chờ mỏi mắt họ mới xuất hiện và “xin lỗi nha, chưa có tiền”, thế là toi cơm ngày đường - chờ đợi, chả lẽ chửi bới rồi đánh họ? Im lặng như một con cừu rồi ra về lòng trĩu nặng.
Mấy hôm rày lòng tớ ngổn ngang trăm mối, kế hoạch tiếp tới phải làm gì cho thoát cảnh “chạy chợ đong gạo” năm rồi, chuẩn bị tiền lương thưởng tết cho các em, sợ lại phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của họ khi mình chỉ lo nổi một tháng lương thứ 13 chứ không phải vài chục vài trăm triệu như báo đang đăng hà rầm kia. Tớ không biết mình sẽ làm sao kiếm nổi món tiền nào to to , bự bự để mà phòng ngừa khi kinh doanh trái gió trở trời.
Cả mấy tháng trời chăm chăm kiếm đất cho khách hàng, “họ” đưa ra cho tớ xem toàn đất trên giấy, giá trên trời, tiền bôi trơn chí bét cũng triệu đô la, mà chả có mảnh giấy đất nào có chủ quyền hay xác nhận đất hợp lệ để mà đầu tư cả. Thật tình tớ chả thể hiểu nổi cái chính phủ này quản lý đất đai- thứ “tài sản thuộc quyền sở hữu toàn dân” ra cái giống gì nữa. Quy hoạch thì giấu biến như mèo giấu cứt- tháng trước kìa thằng bạn báo cho có đất rồi, mừng quá, bảo nó cho xem đất và giấy tờ liên quan, nó im mất hai ngày, sau đó nó báo thằng có giấy tờ bảo muốn biết thông tin thì trả cho nó 50 triệu. Nói mấy thằng có thông tin rã nước miếng nó cũng không cho mình xem sơ lược, nói miệng không thì ai tin? Khơi khơi đưa 50 triệu với lới nó nói bảo đảm có đất thiệt thì ai dám chơi canh bạc này? Thằng bạn thì bảo thằng này có thế lực mà-tin được cứ chơi đi! Tớ ngao ngán nhưng cũng cố thông báo lại cho khách, khách nó cười khẩy bảo tớ “ bà làm như tụi tui ngu hơn heo sao”. Đành lò mò theo con đường chính danh gửi công văn đến chính quyền xin buổi hẹn gặp trao đổi. Thư đi hơn hai tuần cứ như quăng hòn sỏi xuống biển!Đến cái gợn sóng cũng chả có nữa.
Gọi điện cho nhỏ bạn có tí ti chức nó bảo rằng phải gặp Bí thư hay Chủ tịch trao đổi rồi mời các ổng đi nước ngoài thì hoạ may. Vâng, cái sở hữu toàn dân lại nằm trong tay các quan quyết định, nên dân chả là cái bèo bọt giề. Sở hữu của dân nhưng dân đếch có tí quyền quyết định nào, toàn là các bố với con cháu các cụ nắm quyền sinh sát. Tớ thì lại chán cái cảnh chạy chọt nịnh bợ rùi, đâm ra bế tắc. Ngày xưa còn trẻ còn chạy chọt ngon lành, giờ già rồi chán. Chán cái cảnh phong bì phong bao trao tay lấy việc.
Tớ buồn thật! Ai nôn nao với Tết chứ tớ sợ xanh mặt như tàu lá chuối.
Tags: tảnmạn | Edit Tags Tuesday January 29, 2008 - 11:05am (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 5 Comments - Entry for January 22, 2008 Vườn chờ đợi mười năm mới thành hình!
-
Vườn phủ màu xanh mướt của cỏ, cây cối tỉa lại gọn gàng, trồng thêm luống hoa các loại ở sát tường nhà.
Mua thêm ba cây thiên tuế trồng trên gò vườn, cỏ mát mắt, sỏi phủ quanh từng ô trồng cây và đá tảng, trưa nay về nhà tâm hồn mình như dịu lại, mảnh vườn sống lại đầy màu xanh, nó không còn hoang tàn như mấy tháng trước nữa, tự nhiên mình cảm thấy khoẻ hẳn lên, tủm tỉm cười một mình. Giá như có tiền mua thêm cái ghế xích đu để trong vườn nữa thì tuyệt vời, nhưng mà bán cái nhẫn năm chỉ chỉ đủ tiền trả cỏ, đất , cây , công thợ mà thôi, chưa biết có đủ chưa.
May mắn là gặp ông thầy giáo- trưởng phòng giáo dục Hóc môn ông ấy làm thêm nghề tay trái nên mình mới mua được giá rẻ vậy thôi mà ổng bảo nếu thiếu tiền thì ổng cho nợ lại-trả từ từ- hehhehe
Cây dừa mọc vô tình từ trái dừa bỏ quên bây giờ cao vót, trái nhiều lúc lỉu, nước ngọt lừ, cơm dừa mình kho với thịt ăn cùng rau muống luộc, ngon tuyệt vời.
Cây vú sữa trồng mười năm vẫn đẹt ngắt- to cỡ bằng cổ tay. Cây sơ-ri hoa trắng hồng phủ kín tàn, hứa hẹn vài tháng sẽ có nhiều trái đỏ lừ chín mọng.
Cây hoa Ngọc lan vẫn e ấp bên rào hoa trắng thơm dịu dàng, đêm đêm mùi hương ngọc lan chen mùi Mai chiếu thuỷ lả lướt và quyến rũ.
Cây Sa-pu-chê lùn tịt mà trái năm nào cũng đầy nhóc, lủ khủ chen nhau dưới lá- tết này sẽ có trái để cúng bàn thờ. Cây xoài năm nay ra trái muộn, giờ này mới to bằng cỡ nắm tay, nhưng không nhiều như năm kia, chắc có được vài chục trái.
Cây mận lùn trái rụng đầy gốc, ngọt thanh tao, trái xanh,ửng màu hồng là ngon vô cùng, cắn vào mát rượi.
Tội nghiệp cây sầu riêng, trồng nơi không hợp, đất có phèn nên ba năm nay mới cao khoảng một mét- không biết bao giờ thì sẽ có trái mà ăn đây?
Bằng lăng ổi hoa tím nhạt mơ màng vẫn vươn lên mạnh mẽ, bất chấp mấy lần ngập lụt. Đôi Tùng -một đôi vợ chồng -trồng mười năm mới được 12 tầng và 8 tầng.
Cây mít nhỏ con mà trái bám đầy thân, một trái có một múi- cho nên một người phải ăn năm trái mít mới đủ.
Lá lốt phủ kín một góc vườn, đau lưng, đau cơ hái một nắm rang muối bọc vào chườm nhẹ ngay.
Ba cây hoàng nam bị trốc gốc gãy hồi bão lụt, dựng lên trồng lại đã xanh mướt lại rồi, nó lại ngạo nghễ vươn chóp nhọn lên trời như ba cây bút vậy.
Hai cây sa-kê đang vươn lên đầy sức sống, trái sa kê tròn trĩnh đang núp sau tán lá to bè, nếu không bị rụng là tháng sau hái vào hầm với xương đuôi heo ngon tuyệt cú mèo
Bông giấy nở hoa đỏ tím phủ một góc rào, cánh cổng thì trùm xanh bới cây đậu biếc, hoa tím ngắt xinh xinh từng chùm, từng chùm nũng nịu.
Mình yêu quá cái mảnh vườn mình ky cóp từng viên đá, hòn sỏi trong bao năm, hôm nay mới thật sự trở mình thành khu vườn trong mơ của mình.Vẫn còn thiếu cái xích đu nữa.
Tags: tảnmạn | Edit Tags Tuesday January 22, 2008 - 06:29pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link | 15 Comments
Add holanhuong's Blog to your personalized My Yahoo! page:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét