Tôi còn nhớ, ông ngoại tôi hay dắt tôi ra chợ Ngô Sĩ Liên mỗi khi ông được lãnh chút tiền lương con con, ông dắt tôi ra ngay cái xe thồ đầu chợ, con chó luộc sau khi họ thui rơm vàng óng ả, tàu lá chuối trải ra vỉa hè, cái thớt dày cộp, con dao chặt to tổ đùng. Ông bán thịt chó tay nhanh thoăn thoắt, miệng hô hai lạng, ba lạng, lạng dồi....và thịt con chó được phanh ra chặt thành từng miếng nhỏ, gói vào cái lá chuối xanh lè, thơm nức mũi với đám trẻ ranh mấy tháng không được nhìn thấy miếng thịt heo thịt gà, thèm nhỏ dãi. Nắm chặt tay ông ngoại bước mau về nhà để được ăn miếng thịt, đến nhà, ông bỏ cái gói thịt chó xuống mâm, tôi lui cui mở sợi dây rơm buộc, thịt chó bung xòe ra thơm tho, hấp dẫn đến nao cả người, mỡ chó dính trên lá chuối bóng loáng, càng tạo cho tôi cái cảm giác đói như sắp phát điên. Năm sáu người lớn với hai đứa trẻ con quây quần quanh ba lạng thịt chó, ăn, hít hà, nhai ngấu nghiến, mỗi đứa bé được người lớn nhịn mồm nhường cho ăn nhiều, cũng chỉ hai ba miếng, tôi cắn từng tí leo một thưởng thức vị thịt ngòn ngọt ngấm vào từng tế bào lưỡi, vào từng kẽ răng, cái vị ấy nó ngọt khác hẳn cái vị rau muống với nước rau muống đánh sấu mà ngày nào chúng tôi cũng ăn với cà pháo mặn chát, hay ca la thầu Trung quốc đen như thuốc tễ hôi hôi sần sật.
Lúc ấy nghèo quá, đói quá, chúng tôi còn phân biệt quái gì thịt con này hay con khác? Miễn là có tí chất đạm bồi dưỡng cho cơ thể là may rồi.
Sau đó đi sơ tán về quê, lúc ấy họ cũng chỉ được ăn thịt gà, với thịt chó trong dịp lễ tết mà thôi.
Năm 75, cả nhà chuyển vào Sài gòn theo ba, lúc ấy tôi mới được ăn thịt cá tử tế, ba mẹ tôi có bao nhiêu tiền là mua đồ ăn cho hai chị em tôi ăn thả cửa. Không bao giờ ba mẹ tôi nhắc đến thịt chó nữa. Và tôi cũng được ba mẹ cho phép nuôi chó với mèo. chúng ngủ cùng giường với tôi. Tôi ăn một miếng, cắn nhè ra chia tụi nó một miếng. Tôi không còn một tí nào cảm giác nhớ thịt chó như ngày xưa ở Hà nội. Chó mèo là hai đứa bạn thân thiết của tôi.
Đến năm đi thực tập lần hai ở Long Thành, đám sinh viên lại đói quá, đi đập trộm chó của bọn lính xe tăng kế bên, đem vào rừng nấu rồi đem về trại ăn lén, tôi cũng tham gia, và sau đó tôi đau bụng sốt, ói lê lết. Nhủ thầm, có chết đói cũng không ăn thịt chó nữa.
Tôi bắt đầu cảm giác thấy chó không còn chỉ là loài vật nuôi giữ nhà hay cứu đói nữa mà nó trở thành như một người bạn, hay một đứa bé con làm nũng mẹ vậy. Tôi ăn gì nó ăn nấy, không bao giờ chê bai món gì tôi cho ăn, lắm lúc chỉ là tí cơm thừa chan tí nước rau,với nước mắm, tối đối xử với nó như với chính tôi. Và tôi tìm thấy mối liên hệ tình cảm đặc biệt của những chú chó tôi nuôi, tình yêu, sự trung thành, đồng cảm. Chúng không biết nói, nhưng đôi mắt chúng biết nói, hành động của chúng biết nói. Và tôi không còn những giây phút lạc lõng khi buồn tủi, khi mất mát...chúng cố bù đắp cho tôi.
Tôi bắt đầu nhìn những người ăn thịt chó bằng con mắt e dè căm ghét, hình như tôi nhìn họ bằng cặp mắt của bọn chó cũng nên.
Bi giờ, sau gần mười năm nuôi lũ cún Chi hua hua này, tôi lại càng ghét cái đám hay ăn thịt chó. Thằng chồng tôi mà đi ăn thịt chó về là tôi hằn học, chửi rủa đến nỗi năm năm nay nó cũng ghét luôn cái vụ ăn thịt chó.
Bạn cứ nghĩ đi, khi bạn về, mệt mỏi, buồn phiền, lũ nhỏ nhảy lên bên cạnh bạn, cái đuôi con vẫy tít mù, cái lưỡi nhỏ xíu ấm ấm liếm tay, liếm má bạn an ủi, bạn có dễ chịu không? Chân mày bạn đang nhăn nhăn, cũng phải giãn ra vì bọn nhỏ đang an ủi bạn, chả vì thưc ăn hay vật chất như con người, mà đơn giản là chúng yêu bạn vô điều kiện.
Có một lần tôi ngồi nói chuyện với một con bạn, cao hứng nó vồ tay tôi lắc lắc, thằng cu Tu của tôi nó nhào ra cắn con nhỏ kia liền, nó tưởng mẹ nó bị tấn công. Hehehe, cu Tu to chỉ bằng cái ly to thôi chứ mấy, con bạn tôi to như tôi. Thế thì bạn có cảm động không? Bữa hôm trước tôi cãi nhau với một người to tướng, cu Tu, cái MÍ nhào ra trước tôi gân cổ sủa người đó, ý là mẹ tao sao mày muốn ăn hiếp, thằng đó mà nó đá một phát thì cu Tu với Mí nhà tôi bẹp dí dị, nhưng chúng nó không hề biết sợ hãi. thế đấy! Bi giờ tôi mới hiểu rằng động vật cũng có suy nghĩ và linh hồn như con người, tôi yêu lũ cún và ngày càng bớt ăn thịt động vật, cố ăn rau, đậu nhiều nhiều, bởi dù sao, các loài cũng có quyền được sống như chúng ta đòi quyền được sống.
Thật là mâu thuẫn phải không bạn? nhưng không bao giờ tôi đụng đến thịt chó. Quá khứ ấy đau buồn lắm rồi. Bây giờ tôi chỉ có mấy chú cún yêu quý của tôi làm bạn thôi.
Chó rất trung thành với chủ. Từ dạo con Mi-la nhà em chết thì em không còn muốn nuôi con chó nào khác. Em cũng hay nhìn những người ăn thịt chó mèo bằng con mắt kì cục, em không thích như vậy. Chó mèo là pets mà ăn thịt thấy có vẻ man rợ quá....
Trả lờiXóaTụi chó mà nó biết nói, thì thứ "chó má" phải câm họng hết thôi! Cứ cái gì tệ thì đem chó ra mà chửi. Chihuahua của cậu phải dạy cho một đám người thứ ý chí của loài "nhỏ mà ngoan cường" chứ không phải cứ lấy cái cớ "nhỏ" ra mà chịu nhục, nhỏ là phải hèn ...đâu!
Trả lờiXóa@Pink: Híc! tớ xa xôi dzị mà cậu chí ngay dzô đúng chỗ! đã ngứa!
Trả lờiXóaKhông chỉ là con chó, mà phàm đã nuôi con gì thì nhất định sẽ không ăn thịt nó, bởi khi sống bên cạnh thì nó đã là một phần của mình!
Trả lờiXóaThương chó 4 chân , thù chó 2 chân !!!
Trả lờiXóaỞ đâu đó trên trái đất này, nhân quyền không bằng "thú quyền".
Trả lờiXóađoạn cuối thấy hay quá chị..chỉ ai yêu chó mới cảm giác tình thương này!!!
Trả lờiXóa