Hôm nay xem một bộ phim xã hội của Mỹ, không biết tựa đề, câu chuyện thật đơn giản, thế mà bộ phim khiến tôi khóc nức nở khi kết thúc- những giọt nước mắt cảm động, đau khổ và tiếc nuối lẫn cả một chút hạnh phúc đồng cảm.
Một chú bé 12 tuổi mới lên lớp bảy, thầy giáo môn xã hội là một người đàn ông xấu xí bởi những vết sẹo trùm lấy gương mặt. Một đề tài đặt ra cho các cô cậu học trò như một bài tập "Em sẽ làm gì cho thế giới xung quanh em" Tất cả các học trò đều nói lên những ước mơ thật vĩ đại cao quý, riêng cậu bé Travor lại lẳng lặng lập kế hoạch : " Tôi sẽ giúp đỡ cho ba người khi họ cần sự giúp đỡ- và tôi sẽ yêu cầu họ giúp đỡ ba người khác với ý niệm ĐỀN ĐÁP, và những người được giúp thì mỗi người lại giúp tiếp cho ba người nữa " cậu bé Travor bắt tay vào thực hiện ngay kế hoạch ấy trước khi thầy giáo kiểm tra bài tập ấy.
Cậu bé Travor cố gắng hết sức mình để thực hiện kế hoạch - nhưng những kết quả xảy ra trước mắt cậu bé lại không như mong ước- từng gạch chéo cậu đặt lên từng ô kế hoạch với nỗi buồn rất trẻ con. Nhưng cậu không hề biết rằng kế hoạch của cậu đã từng bước thực hiện loang ra đến tận LA, New York....ba người chú bé giúp : một người thất nghiệp nghèo đói, một kẻ sắp sửa là tù nhân, và gián tiếp là mẹ cậu- một người đàn bà bị cho là hư hỏng vì nghiện rượu và múa khỏa thân ở quán bar.....
Như một phản ứng dây chuyền khi một phóng viên bất ngờ được một người lạ mặt giúp, cho người phóng viên ấy một chiếc xe Juaguar mới khi xe cậu ta bị tai nạn bẹp dí.... Cuộc truy lùng về lời thề đền đáp bắt đầu....Từ ông trùm tư bản, tới bà già nghiện ngập vô gia cư, đến người tù thay đổi nhân cách.... cô bé định tự tử... cô gái bị ốm.......
Và phóng viên tìm được cậu bé.... buổi sinh nhật của cậu vừa qua một ngày, mọi người gọi cậu là cậu bé phi thường, nhưng buổi phỏng vấn chỉ thấy một đứa bé con bình thường khiêm tốn, chỉ những đoạn phóng sự về những người đền đáp là dài vô tận...
Cậu bé tạm biệt bạn bè để về nhà, trên đường, cậu bé lao vào can một nhóm trẻ con du côn đánh bạn, cậu bé gục ngã vì nhát dao khốn nạn của đám côn đồ, người thầy đỡ cậu bé, ..... và mẹ cậu bé với người thầy Simonet ngồi lặng lẽ trong ánh nến lập lòe đau đớn an ủi nhau vì cái chết của cậu bé, bất chợt tiếng động rì rào lan vào tới căn phòng lạnh lẽo của hai người đau đớn, mẹ và thầy bước ra hiên nhà...ngoài sân hàng ngàn ngọn nến và hoa lung linh trên tay hàng ngàn người đến để an ủi hai con người bất hạnh ấy, trong ấy có ba khuôn mặt của ba người được chu bé giúp đỡ.....trên con đường dẫn đến căn nhà nhỏ bé, còn hàng dài vài cây số đèn pha ô tô đang tiến dần đến nơi....
Chỉ thế thôi....mà sao câu chuyện làm cho tôi không thể kìm nén được trái tim tôi xúc động, tôi khóc nức nở như một con bé tuổi teen ......
Nếu được xem phim này, tôi cũng sẽ khóc như bạn. Đôi khi những cuốn phim không có happy end sẽ khiến người xem trăn trở nhiều hơn.
Trả lờiXóaEm cũng đã xem phim này đến hai lần. Hụt hẫng vì sao lại có kết cục như thế. Thật không công bằng khi lại để cho một cậu bé tốt ra đi quá sớm.
Trả lờiXóake chuyen phim co duyen!!!
Trả lờiXóaCó xem phim này, không khóc. Nhưngbiết rằng những câu chuyện như thế giúp con người sống có ý nghĩa và nhân ái hơn một xã hội vô cảm mà ta đang sống.
Trả lờiXóa