Cả mười ngày nay không một kết quả , không một đồng xu nhỏ thu vào. Và anh chồng xuất viện, đến lượt chồng đổ bệnh năm thù lù một đống. Cứ vài tiếng lại cõng chồng đi bệnh viện cấp cứu vì sốt cao, nhưng hắn sợ nhập viện. Thôi thì đành chịu cực thôi, lau mát, nước chanh, thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, kèm theo xét nghiệm công thức máu mỗi ngày. Hơn mười ngày trôi qua, sao nó dài đằng đẵng. Sáng nay cả người mình đau như bị dần bít tết, dậy không nổi, thì thằng cún Tu lại đau tuyến tiền liệt, rên rỉ khóc lóc, lại cố bò dậy ôm nó đi khám bệnh ở bệnh viện thú y. Chắc nó cũng phải đau chừng ba đến năm ngày uống thuốc thì mới khỏi, năm ngoái cún con cũng bị thế.
Năm nay là năm tuổi chồng, thôi thì chấp nhận chuyện ốm đau, mệt mỏi. Nhưng mà không tránh nổi nỗi buồn da diết trong lòng, nỗi lo âu cắn xé mỗi đêm.
Cố sống một cách tử tế, không bon chen cướp giật, cũng chẳng yên với miệng lưỡi người đời. Mấy hôm lão anh chồng ốm, vào chăm sóc cho lão, người biết lão như thế nào thì nói mình ngu, người không biết lão ra sao sao thì mắng mình tồi, chép miệng tội nghiệp cho lão. Thật là khó sống. Ai biết đâu lão ấy phá tan nát gia sản của gia đình cho lão với cái cuộc sống thí mạng cùi như lão? Lão lấy vợ trẻ, nó gom hết tiền, nó đuổi đi. Mình gánh vác nuôi lão tám năm trời.Mình gầy dựng lại nhà cửa cho lão xong trên Bình dương tử tế, nghĩ rằng thoát nợ với lão rồi thì có vài năm nay thôi, lão bán nhà đi đánh bạc, chơi gái không còn xu nào?
Tuần rồi lão ốm gần chết, mình muối mặt đi xin tiền thằng mua nhà lão, để lấy tiền trả viện phí cho lão- căn nhà đáng giá 4 tỷ, lão bán cho thằng kia trả góp với giá hơn tỷ một tý. Lão lại còn nghĩ mình ăn tiền lão ấy chứ! ức muốn hộc máu! Lão quên đi căn nhà mình làm cho lão là tiền ở đâu, suốt một tuần lão nằm viện, đái ỉa ra quần, mình lo tất, chồng thì vụng về chỉ biết đứng ôm lão đứng lên cho mình làm. Nghĩ muốn trào nước mắt! Thế mà nào có yên, lão trốn viện đi uồng rượu được mới hay-trong khi đi đái ỉa không tự đi nổi. Mình chửi lão thì bệnh nhân nằm quanh lại bảo mình hung dữ. Mấy đứa lính quá biết lão thì lại trách mình sao mà phải hầu lão- kệ cha lão cho chết đi. Chúng nó tức cho mình cũng quá đúng đi chứ. Chúng nó chứng kiến bao chục phen mình đưa lão đi cấp cứu vì tai nạn do xỉn rượu, chúng nó chứng kiến mình đi bán , đi cầm từng món nữ trang để cứu chả khỏi bàn tay tử thần. Chúng nó nổi giận là phải thôi. Nhưng mình cũng nghĩ, anh em chúng nó chỉ có duy nhất mình là người thân ở bên đây, gia đình bên kia thì nghèo rớt- giúp gì được? Và cho dù có là ma là quỷ, anh em ruột thịt phải cứu lấy nhau. Thôi thì cố mà làm người tử tế- người dưng còn giúp, huống chi còn mối dây liên hệ gia đình. Thôi kệ, bỏ ngoài tai, cứ cố.
Ngày hôm nay qua đi- nhìn thấy hai anh em nhà nó khỏi bệnh, thì mình thở cái phào, nhưng tới lượt mình bắt đầu bệnh- đau đầu, mỏi hết cơ bắp, ho sù sụ phát ói, chân bước đi mà hình như không phải chân mình nữa. Nó sưng to như chân voi, rã rời ra, tinh thần suy sụp.
Ngày mai sẽ đến liệu có tươi sáng hơn chút nào không?
Ngày hôm nay mây mù mịt, ảm đạm, thê lương.......
Cầu mong Chúa luôn nâng đỡ con trong lúc khó khăn này. Con đặt cả lòng tin vào Ngài -Đức Chúa trời vĩ đại.
Bà chị này giỏi thiệt , cứ như đàn ông vậy , xốc vác đủ thứ . Sao Trời đất không thấu để trả công cho chị....được sướng nhỉ . Thật bất công quá !!!
Trả lờiXóaTrời thương em ạ. Sống đầy đặn,chả sợ!
Trả lờiXóaỤ_Ẹ... Bực quá đi bậu ơi... Hixxx, trời kg bóp cổ mấy thằng chẳng ra ma chả ra người ấy mẹ nó cho rảnh nợ đời, mệt chít mịa chỉ vơ vào được mổi cái tiếng thối, tiếng ngu!!!
Trả lờiXóaHug
Trả lờiXóaHic! Hic! Chị đã mệt mỏi và kiệt sức rồi. Gắng mà ngủ đi được 1 chút cho lại sức, đi chị!
Chuyện của ngày mai, để sớm mai chị dậy rồi hãy tính, chị nhé!
Em chỉ biết chúc chị bình an thôi.
Trả lờiXóaHãy trút nhẹ gánh lo vào tay Chúa, Người sẽ đỡ đần cho. (HIc, câu này có một người tặng em, giờ em tặng lại cho chị)
Trả lờiXóa