Hôm nay mình với lão ngồi nói chuyện với nhau về công việc....thật tình là chỉ muốn chết mẹ nó đi cho xong, để lại nhà cửa cho con, tự nó lo thân nó. Mình xuôi tay thì còn quái gì phải lo phải nghĩ phải trách nhiệm nữa.
Công việc thì hầu như không có, chi phí vẫn phải chi, muốn tiết kiệm nhưng tiết kiệm thế nào đây? Suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, cái óc nó sôi lục bục như dính phẩy tả mà nó không xì ra.Liệu rằng cầm cự tới bao giờ đây? Ngoại trừ cái nhà- không có tới một xu tiết kiệm, tiết kiệm bao nhiêu lôi ra nuôi công ty hết mà vẫn chưa trả nợ hết.
Thật tình mình tuyệt vọng. Quay lại nhận thầu xây dựng? Không thể cạnh tranh được với cái thói làm ăn rút ruột công trình, không đủ can đảm để ăn cắp vật liệu, ăn cắp quy phạm. Đi buôn thì kỹ tính, muốn phải đúng hàng, đúng chất lượng, thế thì giá cao, ai mua?
Mở nhà hàng, làm tốt, làm ngon, làm sạch- chắc chắn rồi, nhưng vốn đâu? Địa điểm đâu? Vay thì ai cho vay? Giá phải bèo, thì làm sao chất lượng tốt? Cầm nhà thì giấy tờ chưa đầy đủ, ai cầm cho? làm không ngon, mất mẹ nó cái hang chui ra chui dzô, chả lẽ bắt chồng con ra gầm cầu?
Mở cà phê tại nhà- Hóc bà tó ma nào ghé? Ai chịu kẹt xe mấy tiếng để nhâm nhi ly cà phê?
IT thì mù tịt, bán buôn biết gì mà làm?
Trăm con đường dẫn đến ngõ đầu tiên- TIỀN ĐÂU?
Ôi Chúa ơi! Làm sao đây? Chưa bao giờ mà mình mất tinh thần đến thế này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét