Năm 1945
Ông ngoại tôi về nhà bắt bà ngoại tôi đưa hết nữ trang vàng bạc để quyên góp cho chính phủ mới , cũng khá nhiều, nghe ông ngoại bảo khiêng đi hai va-li to. Ông ngoại bảo lúc ấy ông nghĩ Cách mạng sẽ đem lại cuộc sống ấm no cho tất cả mọi người. Ông sẽ hết bế tắc, sẽ hết tìm đường ăn chơi đánh bạc vài vạn đồng Đông Dương một đêm để giải tỏa bế tắc. Ông giàu lắm.
Ông không bao giờ biết làm gì, ông không biết ăn cá.
Năm 1946
Ông theo cách mạng đi đem hết vợ con về Nghệ an để vào làm xưởng quân giới, chế tạo súng đạn, mìn....ông kêu mẹ tôi và dì kế mẹ đi cạo thuốc súng.
Cuộc sống cực khổ nhưng ông vẫn lạc quan...sẽ đổi đời sau khi chiến thắng quân thù
Năm 1954
Cả nhà về lại Hà nội sau tám năm đi kháng chiến. Ông là trí thức, ông có những quan điểm khác biệt với nhà cầm quyền, họ cho ông về làm ở nhà xuất bản, dù ông là tiến sĩ Toán cơ ở Pháp về năm xưa .Ông chịu đựng và kết bạn với giới văn nghệ sĩ.
Năm 1966
Ông hay ru tôi ngủ và nấu cơm cho cả nhà, cũng chỉ là rau cháo qua ngày. Ông hay ngâm bài thơ:
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên ......
Và tôi ư ử theo ông ngâm thơ....
Ông hay nghe ngâm thơ núi đôi của Vũ Cao( Lúc nãy nhầm, nhờ bạn bè nhắc nên edit lại)
Năm 1972
Ông đi sơ tán với mẹ con tôi. Cơm muối vừng lạc rang với muối mặn
Ông cũng không nói gì.
Năm 1973
Hết bị đánh bom, chúng tôi về Hà nội. Ông trở thành người nghiện bia, ông có thể say mèm với các ông bạn văn nghệ sĩ , bác sĩ, với tất cả lương hưu.
Ông bảo ngày xưa con cá chép mấy người khênh, cắt ra bắt tao ăn một minếg tao cũng chả ăn, bây giờ xếp hàng suốt đêm để mua được vài con cá lon con này cũng phải nhậu thôi! Đời là thế ta không có quyền lên án nó.
Năm 1985
Ông vào Sài gòn với mẹ con tôi, cuộc sống không dễ dàng, ông vùi mình vào bia hơi ở câu lạc bộ Lao động –Tao đàn với vài gói đậu phộng rang. Ông ôm contôi – cháu cố của ông và lại à ơi : Nguyệt lạc ô đề......Tôi cũng có tiền chút đỉnh cho ông nhậu, ông đi xe đạp từ bên này đường chạy vòng sang lề bên kia- say khướt.....xe xích lô bạn nhậu của ông chở cả ông lẫn xe đạp về.... hai ông nghêu ngao: Đời là thế ta không có quyền lên án nó!!!!!
Những năm cuối đời....
Ông càng chìm sâu vào cơn say, ông bảo chán, rồi ông bị ung thư , khi ông mất ông bảo: Bố hối hận, giá như hồi đó.....thì các con đâu có khổ như bây giờ, giá như ở luôn bên Pháp thì các con cũng ông nọ bà kia, giá như, nhưng hối hận cũng quá muộn màng.... Và ông đi về miền cực lạc.....Ông vẫn đau đáu một ý nghĩ giá như......
Ông ngoại ơi, con là đứa cháu mà ông cưng nhất trong nhà! Giá như......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét