Rằm tháng bảy,
Đang ngồi trong phòng làm việc, bỗng mình nghe thấy mấy tiếng hét đau đớn não nề, chạy ra ban công nhìn xuống, thấy một cậu thanh niên ngã ngữa và co giật dữ dội bên cái xe đẩy đầy củ sắn ( củ đậu). Mọi người chạy túa ra xem, cả người nước ngoài cũng tò mò dừng lại xem cậu ấy co giật. Mình chạy vội vào túi thuốc lấy ra viên thuốc an thần và viên thuốc chống co giật cơ trơn chạy ù té xuống dưới đường. Một cậu bé là nhân viên công ty nào đó đã khiêng người bệnh vào lề đường. Bà bán cà phê ngay cổng ĐH Hồng bàng đang lấy nước lạnh xối vào người thanh niên co giật, con gái bà ấy thì đang quýnh quáng pha ly chanh đường cậy miệng người bệnh đổ vào. Mình nhìn thấy và lo lắng nếu như con giật ấy thắt cổ họng bệnh nhân thì cứu người sẽ thành khiến người mất mạng. Ít nhiều mình đã đọc sách và cứu nhiều người bị bệnh phong xù này rồi, mình nói mọi người xích ra cho thoáng và đỡ cậu ấy ngồi lên, toàn cơ thể cậu ta giật từng cơn và co cứng tren tay mình, mình xin cái muỗng đè ngang vào miệng cậu ấy và quậy chỗ thuốc mình đem xuống với một tí nước bôi vào lưởi cậu ta từng chút một, xuýt chút nữa thì tay mình đã bị cắn chảy máu. Một lúc sau, cậu ấy tỉnh lại mình mới rút cái muỗng ra khỏi miệng cậu ta, thấy có máu chút đỉnh, may mà tống cái muỗng vào kịp không thì cậu ta đã cắn đứt mất lưỡi cậu ta. Cậu ôm đầu kêu đau quá, mình nhờ người khiêng cậu ấy vào bệnh viện, nhưng cậu ấy khóc và bảo : “Con lạy cô, con phải bán hết xe củ đậu để trả lại tiền vốn cho chủ rồi con sẽ mua thuốc uống” Mình dỗ mãi mà cậu ấy vẫn lắc đầu quầy quậy, mình nhìn kỹ người thanh niên này, cậu ta là một người bị thiểu năng trítuệ- khuôn mặt điển hình của bệnh Down. Trông thật tội nghiệp, quần áo thì tơi tả hôi hám, đến lúc này mình mới nhận ra, lúc mải cứu cậu ấy mình đã không hề ngửi thấy.
Mình hỏi cậu ấy toàn bộ xe củ đậu bao nhiêu tiền, cậu ấy bảo bán hết là trả cho chủ 300 ngàn và chủ cho cậu 50 ngàn. Cái giọng của người bị bệnh down rất khó nghe, phải hỏi ba bốn lần mình mới hiểu. À ra là thế! Mình gọi hết đám tài xế tắc xi, bán hàng rong, bà bán vé số bảo vệ ở quanh đấy đến chỗ cái xe, con bà bán cà phê giúp mình chia củ đậu ra từng bịch biếu cho mỗi người, mọi người đến tấp nập, chưa đầy mười phút, mình chia hết cả xe củ đậu hơn trăm kilogam cho tất cả người nào thích. Mình vét túi mình còn được 450 ngàn, và mở cái túi quần có khoá kéo của cậu ta cho tiền vào đó rồi cài lại, mình lại hỏi cậu ấy theo mình sang bệnh viện khám bệnh, nhưng cậi ấy chỉ chắp tay lạy mình. Thôi đành kêu cái xe ôm chở cậu ta kéo thêm cái xe đẩy về chỗ nhà cậu ta trọ.
Mọi chuyện xong xuôi, tất cả lại trở về không khí như mọi ngày, mình cảm thấy lòng mình vui nhè nhẹ. Và chợt nhớ hôm qua là rằm tháng bảy xá tội vong nhân. Mong rằng cậu ta có thêm chút tiền mua thuốc uống đều đặn để không phải chịu những cơn co giật đau thấu trời. Mình cứ nghĩ mãi cái dáng tật nguyền liêu xiêu đẩy cái xe đẩy của cậu ta. Giá như mình là Bill Gate- tự nhiên mơ mộng viển vông như thế. Mình sẽ làm cho bao người hạnh phúc nhỉ!
Một niềm vui nho nhỏ muốn chia sẻ cùng bạn bè……mình thấy hạnh phúc……
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét