Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2008

Entry for August 30, 2008 Họp tổng kết!

Nguồn blog Linh Gia

TỔNG KẾT “4000 NĂM”

Cuộc họp chỉ dự tính diễn ra đúng một ngày. Bữa tiệc trưa nay do Lạc Long Quân chiêu đãi, quần hùng mấy ngàn năm tụ hội vô cùng sôi nổi. Kinh Dương Vương hỏi mọi người có ngon miệng không? Tất cả đều đáp: các món thật đặc sắc. Hùng Duệ đời thứ mười tám thưa lên:

- Thưa Nội, bánh chưng tuy nhỏ, nhưng thơm bùi béo ngậy, chứ không chua loét như cái thứ dâng lên dịp giỗ vừa rồi. Bánh dày cũng không lo nhai phải bọt xốp, nên rất ngon miệng.

Kinh Dương Vương dặn dò mọi người, buổi họp tiếp chiều nay tập trung vào một nội dung, đánh giá cho đúng bạn, thù. Ông cáo nghỉ và nói Lạc Long Quân tiếp tục điều khiển buổi họp. Ông không quên chúc hội nghị thành công rực rỡ.

Vào buổi họp chiều, người phát biểu đầu tiên là An Dương Vương. Ông tố cáo Triệu Đà thâm hiểm, cài tên ăn trộm Trọng Thủy ăn cắp lẫy nỏ thần, khiến vào năm 179 trước công nguyên, ông vừa mất con gái Mỵ Nương vừa mất nước. Nó đuổi ông chạy dài từ Cổ Loa đến Mộ Dạ, rồi hy sinh tại đấy. Cả hội trường ngậm ngùi thương cảm hoàn cảnh của An Dương Vương.

Trưng Trắc đứng bật dậy tố cáo cái thằng mặt dầy Mã Viện, chơi trò ba que, để nữ quân của bà sinh lúng túng, dẫn tới thất trận. Lê Trọng Tấn, gục gặc đầu, giá hồi ấy mà có súng phun lửa thì vui phải biết.

Lý Bí cũng kể lại cuộc khởi nghĩa oanh liệt của mình để chứng minh kẻ thù cũng xoàng. Chỉ trong vòng 3 tháng vào năm 542 ông đã quét sạch quân Lương ra khỏi bờ cõi. Triệu Quang Phục cũng kể về căn cứ Đầm Dạ Trạch với chiến thắng năm 557. Mai Thúc Loan cười ha hả kể lại cuộc tháo chạy của quan đô hộ nhà Đường là Quang Sở Khách. Phùng Hưng cũng nhắc lại việc diệt Cao Chính Bình quan đô hộ đời Đường và việc chiếm lại thành Tống Bình ra sao, cũng không ngoài mục đích nhắc lại: Đối tượng của chúng ta cũng không có gì là ghê gớm. Chỉ cần quân dân ta đồng lòng là việc quét sạch chúng có thể thực hiện được. Ngô Quyền đứng lên phát biểu toàn thân nhún nhẩy như vẫn đang đứng trên chiến thuyền đánh quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng vào năm 938. Trần Khánh Dư nghĩ ngay đến Vân Đồn, cùng với Nguyễn Huệ vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng, Huệ có ý so sánh với Rạch Gầm Soài Mút sau này.

Trần Quốc Tuấn, thay mặt bộ tộc họ Trần kể lại với Hội nghị những chiến công vào năm 1258 đã bóp mũi Ngột Lương Hợp Thai ra sao? Chưa tan mộng bành trướng, vào hai năm 1285 và 1288, nhà Nguyên lại xua quân sang hòng đánh chiếm nước ta, nhưng trận Bạch Đằng lịch sử (lần thứ 2 sau Ngô Quyền) đã đè bẹp hoàn toàn ý chí xâm lược của quân Nguyên.

Trần Quốc Tuấn chưa dứt lời thì cả hội trường đã vỗ tay kéo dài. Nguyễn Sinh Cung và Trần Tử Bình mang theo bó hoa tươi thắm lại chúc mừng Trần Quốc Tuấn và hỏi ông có biết tên ông đã được đặt cho trường Lục Quân của Việt Nam? Quốc Tuấn cười xòa: - Biết! Nhưng không hiểu sao có lúc các cậu lại lôi cái trường mang tên tớ sang đặt ở Tàu? Mất cảnh giác. Ròi cả ba cười xúy xóa.

Sau đó, có người nhắc đến mối hận: Nhà Minh đã bắt và sát hại Trần Ngỗi vào tháng 7 năm Kỉ Sửu (1409). Tiếp theo vào tháng 11 năm Quý Tị (1413) quân Minh lại bắt Trần Quý Khoáng đem về Tàu bỏ tù. Trên đường đi vào tháng 4 năm Canh Ngọ (1414) Khoáng đã nhảy xuống nước tự vẫn. Ba cha con Hồ Quý Ly, Hồ Hán Thương và Hồ Nguyên Trừng cùng với nhiều triều thần bị nhà Minh bắt giải về Tàu bỏ tù và giết chết. Như thế, cho đến thời điểm này, Tàu đã trực tiếp giết hại nhiều vua Việt.

Có tiếng Nguyễn Trãi: (Ông đang nhẩm lại Bình Ngô cáo)

Tướng giặc bị cầm tù,
Như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần vũ chẳng giết hại,
Thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền,
Ra đến biển mà vẫn hồn bay phách lạc,
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa,
Về đến nước mà vẫn tim đập chân run.

Mỗi lần bọn hắn đại bại, ta đều mở lượng hải hà cho an toàn rút về nước, chu cấp lương thực cho chuyến rút lui, thậm chí còn cho mang thây những tướng chết trận về cố quốc. Bọn này vừa thiếu văn hóa tối thiểu, vừa không biết điều.

Lê lợi nhân đó cũng nhắc lại bọn Trương Phụ, Mộc Thạnh, Vương Thông và điển hình là Chinh Lỗ Tướng Quân, Thái Tử Thái Phó, An Viễn Hầu Liễu Thăng ở Chi Lăng vào tháng 8 năm Đinh Mùi (1427).

Nhắc lại bài học chú Đặng Tiểu Bình dành cho Việt Nam vào tháng 2 năm 1979, Nguyễn Huệ ha hả cả cười:

- Như thế mà cũng gọi là bài học? Gọi là cắn trộm thì đúng hơn. Sánh sao được với những bài “Tốt Động Chúc Động”, “Ngọc Hồi”, “Đống Đa” mà ta đã dạy cho họ? Quả là nực cười!. Ta còn nghe họ đề nghị với các chú hàng năm đừng mở hội Đống Đa nữa để giữ “hảo khí” giữa hai dân tộc(?)

Hội trường ồn ào hưởng ứng, những khuôn mặt bừng bừng phấn khích của các ông Hàm Nghi, Duy Tân, Phan Bội Châu, Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám, Nguyễn Thái Học, Hoàng Văn Thụ, Chu Văn Tấn, Đội Cẫn, Đội Cung v.v… làm nóng không khí hội trường.

Lạc Long Quân đề nghị mọi người, thời gian còn có ít, ta chuyển sang những vấn đề cận đại. Lịch sử như thế tạm đủ. Để đánh giá đúng bạn, thù thời kỳ mới. Các ông Quân chủ tạm dừng, mời các ông thời dân chủ phát biểu. Tôi đề nghị để ông Nguyễn Sinh Cung chủ trì, vì tôi, Lạc Long Quân không sát lắm thời kỳ này. Hội trường nhất trí tán thưởng.

Ông Sinh Cung từ tốn đề nghị mọi người hãy đọc “Nhật Ký trong tù” của ông, để biết được ông bạn Tàu đã ưu ái ông ra sao?

Hai năm 1945, 1946, người tiền nhiệm ông Mao trên đất nước Trung Hoa là ông Tưởng Giới Thạch không ngừng làm tình làm tội, đục khoét cái nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa còn trứng nước. Gọi là vào sinh ra tử có nhau mà đến 1949 Cộng sản Trung Hoa mới chính thức công nhận chúng ta. Có thể nói chưa bao giờ họ đối với ta một cách bình đẳng. Gần đây ông Đặng Tiểu Bình còn nói: “Việt Nam chống Trung Quốc từ khi Hồ Chí Minh còn sống”…?

Ông Phạm Văn Đồng cũng nhắc tới những mẻ “bồ hòn” mà ông Chu Ân Lai đã tặng ông trong hai hội nghị Genève và Paris về Việt Nam. Ông nhắc lại ý đồ của Trung Quốc, chưa bao giờ ủng hộ một nước Việt Nam Thống nhất. Việt Nam chia cắt làm hai, hai chế độ có lợi cho Trung Quốc hơn. Ngay khi ta đã giải phóng Đà Nẵng mà họ còn muốn ta dừng cuộc tổng tiến công lại. Liên Xô trước đây viện trợ cho Việt Nam, khí tài chuyển qua đất Trung Quốc đều bị Trung Quốc “thuổng” lại nguyên mẫu để nghiên cứu chế tạo. Lúc nào họ cũng giữ quan hệ với ta bằng hai nửa, nửa Xã Hội Chủ Nghĩa và nửa kia là Bá Quyền nước lớn. Càng ngày cái nửa XHCN càng teo tóp lại để cho nửa kia phình ra không hạn chế.

Ông Hoàng Văn Thái cũng phải thốt lên, tôi là người gần với bạn Tàu nhất, nhưng cũng phải cay đắng thừa nhận rằng, cái nước XHCN anh em ấy luôn luôn sẵn sàng trút bom đạn xuống đầu chúng ta để dành cho những lợi thế dù nhỏ nhất. Va chạm biên giới thực sự đã xảy ra từ năm 1973, 1974 thừa thế nó chiếm luôn quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Những năm 80, rải rác súng vẫn nổ trên biên giới bộ, ngày 14 đến 16 tháng 3 năm 1988 Hải quân Trung Quốc tấn công Hải quân Việt Nam tại Quần đảo Trường Sa.

Ông Nguyễn Văn Linh cũng thừa nhận cái sai lầm nhất của thời gian làm Tổng bí thư là ông đã có tham vọng (sai lầm) cùng Trung Quốc củng cố lại phe XHCN sau khi Liên Xô và một loạt các nước Đông Âu sụp đổ, trong lúc Đế Quốc đang âm mưu xóa sạch phe XHCN. Kết quả là bị họ cài bẫy, lừa hết keo này đến keo khác mà không ngộ ra được. Ông Linh muốn chứng minh cho mọi người địa điểm đã diễn ra cái Hội Nghị mà Trung Quốc đã bẫy ta, nhưng tiếc thay nơi đó đã bị cơn địa chấn 8 độ Richter xóa sạch. Trung Quốc luôn hạ uy thế của Việt Nam với cộng đồng thế giới, họ còn thò bàn tay vào khuấy rối nội bộ tổ chức của chúng ta, gây bè phái trong nội bộ lãnh đạo… Thật chua sót. Điểm lại 50 năm tồn tại thì 30 năm Trung Quốc hết chống Liên Xô lại chống Việt Nam, như thế mà vẫn khẳng định: Trung quốc dù có bá quyền thế nào thì cũng vẫn là nước XHCN??? Ông cũng nói:

- Tôi xin góp ý vào 16 chữ vàng “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”. thực ra đó là cái khẩu hiệu tự ru ngủ mình để cho kẻ trộm đột nhập vào nhà mình thoải mái nhất. Tốt hay không? Lâu dài hay không? Hữu nghị hay không? Xin cứ nhìn ra khu vực Trường Sa sẽ rõ. Mỉa mai hơn, trong khi mình ve vãn nó thì nó huỵch tẹt: “Thân nhi bất cận, sơ nhi bất viễn, tranh nhi bất đấu” (thân nhưng không gần, Sơ nhưng không xa, đấu tranh nhưng không đánh nhau) tuy vẫn chỉ là khẩu hiệu.

Tiện đây tôi thấy cũng xin kể lại một chuyện có thể giúp cho chúng ta hiểu thêm đặc điểm của người Trung Quốc:

Sau năm 1979, trong một lần đến Bắc Kinh, Ông Võ Nguyên Giáp có đề nghị gặp một số tướng lĩnh trong quân đội Trung Quốc như Dương Đắc Chí (Dương là tổng chỉ huy cuộc chiến tranh đánh Việt Nam năm 1979). Nhưng Dương nói một cách bực tức: “Đời nào tôi lại gặp ông ta. Mộ của các cán bộ chiến sĩ còn chưa xanh cỏ !”. Ngày 1.10.90 Dương cùng một số tướng lĩnh khác còn gọi điện thoại thăm hỏi động viên sĩ quan binh lính ở Vân Nam, Quảng Tây. Nhà văn quân đội Lý Tôn Bảo tác giả cuốn “Vòng hoa dưới chân núi cao” viết về cuộc tấn công vào Việt Nam tháng 2.79, phát biểu: Xem tin Lý Bằng tiếp Võ Nguyên Giáp mà trong lòng tôi cảm thấy bứt rứt. Giờ đây chúng ta phải xem xét lại xem có gây ra cuộc chiến tranh đó không? Chẳng những phần lớn sĩ quan binh lính dưới đơn vị không thông, ngay cả một số tướng lĩnh cao cấp cũng không thông nổi”.

Hình như họ có ý đổ cho sự kiện tháng 2/79 là do phía Việt Nam gây ra chăng? Cái tính cách “Vừa ăn cướp vừa la làng” “Cào l.. ăn vạ” này thật điển hình cái “Ca rắc te” Đại Hán.

Cử tọa cười rung cả hội trường, hồi lâu không dứt.

Lạc Long Quân đề nghị vào phần kết luận. Ông nói:

- Như thế là tuyệt đại đa số chúng ta thống nhất cách đánh giá đối với chủ nghĩa bá quyển, cổ điển cũng như hiện đại. Chúng ta không cảnh giác cao thì luôn luôn rơi vào bẫy lường gạt của họ. Trước miếng mồi, họ sẵn sàng ứng dụng từ mút đến ngoạm. Tuy nhiên ông cha ta ít bị lừa phỉnh như các anh bây giờ. Tiền bối chỉ đứng trên quyền lợi quốc gia, còn các anh lại theo chủ nghĩa Quốc tế, mà cái chủ nghĩa này không biết bao giờ mới thành hiện thực? Ba hồi đổ xuống, xây lên thì biết đến bao giờ? Hãy nhớ rằng quyền lợi một dân tộc không thể dựa vào một phe nào cả. Nếu muốn vì mình thì phải tự mình thôi. Ốc hãy lo lấy mình ốc!…

Nếu không có ý kiến bổ xung thì ta bỏ phiếu thông qua.

Kết quả bỏ phiếu thì chỉ có 66% tán thành, 5 phiếu trắng và 49 phiếu chống. Xem ra phe kia vẫn còn “quậy” mạnh.

Hội nghị kết thúc lúc 17 giờ 32 phút đúng. Lạc Long Quân chúc mọi người lên đường bình an và mong các đại biểu về đốc thúc con cháu, nói hết cái xảo quyệt của Bành trướng Bá quyền và những cái hớ của ta vì quá tin vào đồng minh cộng sản. Mau rút kinh nghiệm để có đối sách lâu dài về vấn đề này. Trước mắt hãy áp dụng ngay vào vùng lãnh hải thiêng liêng của đất nước Lạc Hồng. Mau lên thì còn kịp!

ĐINH PHẾ ĐẾ (980)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét