Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Entry for August 04, 2008 Đàn bà miệt biển.

Nó đen đúa, khắc khổ. Trong nó như một bà lão 60 dù nó mới 48 tuổi. Nó bị chồng bỏ rơi từ 17 năm về trước khi đứa con thứ bảy mới ba tháng tuổi.

Nhà nó ở miệt biển, chuyên mò lặn sò các loại, hồi chồng nó còn ở với nó, nhà nó cũng còn cái ghe với phường bạn lặn kiếm đủ sống nuôi con. Sau khi chồng nó bỏ đi với vợ bé, một nách nuôi bốn đứa gái ba đứa trai lít nhít, nó đành bán hết những gì nó có để nuôi bầy con chưa biết làm gì, đứa lớn lúc bấy giờ mới 8 tuổi. Cả lũ trẻ con bám víu mẹ có được bữa cơm đắp đổi qua ngày cũng đã làm kiệt sức nó. Cả lũ trẻ nhem nhuốc, không được đến trường, đứa lớn trông đứa bé, dắt díu nhau dọc bờ biển bắt mấy con ốc, sò bám đá. Một đứa sểnh chân rớt xuống biển chết đuối, thằng bé mới có năm tuổi.

Căn nhà sàn gần bờ biển rách nát lụp xụp, bước chân mạnh là rớt xuống đất.

Đứa con gái thứ hai, vừa 18, xin với mẹ đi lấy chồng Hàn, biết đâu đổi đời để mẹ nó không còn lam lũ. Nó đồng ý, vừa muốn con mình sướng, vừa ve vuốt nỗi căm hận đàn ông Việt nam, thằng nào cũng khốn nạn, ong bướm, vô trách nhiệm.Nó nghĩ thế và con nó đi lấy chồng xa.

Cuộc sống đỡ hơn đâu chưa thấy, số tiền mười mấy triệu nó dành dụm được để sửa cái sàn mục đã ra đi không hẹn ngày trở về- khi con gái nó trở về sau bốn năm làm dâu xứ người với một thằng chồng tâm thần -hơn tuổi nó- và đứa cháu ngoại hơn ba tuổi chưa biết nói.

Đứa con gái thứ ba cũng lại theo môi giới kiếm được ông chồng Hàn hơn con bé gấp đôi tuổi. Con bé lại bảo nó, “con đi biết đâu có tiền mẹ bỏ nghề làm sò cực nhọc này ở không chơi thôi.”

Nó gật gù và lại mong mỏi, hy vọng, chờ đợi. Trong thời gian này, nó vẫn lặn lội mò sò để kiếm tiền bù đắp sửa lại cái sàn nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét