Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

Hôn nhân ngoại

Hôn nhân thời nay,

Mấy tuần nay rầm rộ việc lấy chồng ngoại trên một số báo, tớ thấy hình như mọi người đổ riệt cho tại cái nghèo, nhưng có ai đi xâm nhập thực tế ấy ra sao không?

Ông bà ta vẫn nói tay “làm hàm nhai, tay quai miệng trễ” cái gì cũng vậy, muốn có cái ăn, cái mặc, cái dùng thì phải đổ mồ hôi ra lao động, kết quả lao động mới đổi lại cái mà mình cần. Thế nhưng theo một nguồn tin tại Cần thơ, nơi lấy chồng ngoại nhiều, thì con gái bây giờ không hề phải làm bất cứ việc gì, chỉ quẩn quanh trong nhà, hết ăn, làm đẹp, lại ngủ để giữ gìn nhan sắc, ngay cả đi học, bố mẹ cũng bảo rằng chả cần học cao, cứ biết viết được cái chữ là tốt rồi. Cha mẹ nâng niu con gái như của quý, để con gái giữ gìn nhan sắc lấy chồng ngoại là đổi đời thôi. Cái suy nghĩ ấy phát xuất từ đâu ra? Theo thiển nghĩ của tôi thì cũng từ những cái phim ảnh Việt nam lúc nào cũng cho mẫu con gái ăn mặc đẹp, trang điểm đến tận răng- cho dù vai nhà nghèo- để vụt một cái thành công chúa cả. Cái định hướng văn hoá quá thực dụng nó dễ dàng ngấm ngay vào những cái đầu non nớt ít học, cho nên các cô gái chỉ muốn dùng cái “vốn tự có”  của mình để đổi lấy sự xa hoa tráng lệ cho cuộc sống của họ chứ không muốn lao động bằng sức lực của mình để đổi lấy nhu cầu cuộc sống. Sự biếng nhác trở thành một cơn dịch trong cái cộng đồng xã hội ấy. Học vấn không có thì làm các công việc phổ thông, nhưng những người con gái ấy lại dè bỉu những công việc ấy- họ cho là hạ cấp. Rồi đến khi sang xứ người cũng phải làm mới có ăn thì than trời than đất, việc nhà không biết làm, nấu cơm không biết nấu, tiếng người ta thì không biết, thế cho nên thằng chồng nào chịu được? Khi hôn nhân chỉ là một món hàng mua bán thì có người mua nào tôn trọng món hàng không sinh lãi? Đâu phải chỉ tình dục là đã thoả mãn cho người mua?

Nói nghe vị mặn chát nhưng đó chính là sự thật đang xảy ra hàng ngày ở nơi đây.

Con gái thị thành thì đòi hỏi cao hơn, nhưng cũng chả khác nhau gì cái suy nghĩ thực dụng.

Bởi vậy, tình yêu chân thật bây giờ quá ư là khó kiếm, khó thấy, giá trị đồng tiền đã biến đổi hẳn cái xã hội này. Với cái đà này đàn ông Việt nam sau chục năm nữa chỉ còn cách đi mua vợ ở Campuchia quá. Mà có khi ở giá luôn chứ chả chơi.

Tôi biết một trường hợp rất tường tận… Hồi đó cô này gái Bến tre 25 tuổi, con bà giúp việc của người bạn tôi. Tay Hàn quốc mù một mắt- lúc ấy 50 tuổi, một lần đến nhà bạn tôi chơi cùng với hai vợ chồng tôi, hắn bảo bạn tôi giới thiệu cho một cô bạn gái để cưới làm vợ. Ngay lúc ấy thì cô con gái này đang ở thăm mẹ, bạn tôi đùa đùa gọi ra giới thiệu. Ngày hôm sau, cô ta mò đến ngay chỗ tôi và thông qua tôi phiên dịch, cô ta bảo rằng đồng ý yêu ông kia, nếu ông ấy đi mua cho cô ta cái lắc tay và sợi dây chuyền trị giá một cây vàng. Tay Hàn quốc kia có tiền, ok ngay và dắt cô ta đi mua. Sau ba ngày, cô ta vác hành lý lên ở nhà chúng tôi, ( lúc ấy vợ chồng tôi còn thuê nhà, và cho tay kia ở chung để chia tiền thuê nhà). Tôi sắp riêng cái phòng tầng lửng cho cô ta, nhưng cô ta không đồng ý, cô ta vào phòng tay kia ở. Tay kia thì cũng là anh chồng tôi mới khổ chuyện. Sau một tuần, bạn tôi la làng vì bà giúp việc bỏ việc không thèm thông báo, hoá ra bọn họ về quê cô ta ở ngay thị xã và kéo sập cái lều nhà cô ta, xây nhà mới cho gia đình cô ta. Cô ta vẫn ở nhà chúng tôi và đi đi về về Bến tre. Cô ta không hề động tay bất cứ chuyện gì, tôi đi làm về là nháo nhào cơm nước, giặt quần áo, hồi đó chưa có tiền mua máy giặt, toàn giặt tay. Cô ta quăng tất cả quần áo, đồ lót vào thau kêu tôi giặt, tôi hỏi tại sao lại thế thì cô ta bảo cô ta dị ứng với xà bông. Tôi cũng lắc đầu chịu thua. Mỗi ngày tôi dậy lúc năm giờ sáng để nấu cơm cho mọi người ăn trước khi đi làm, tới bảy giờ cô ta mới đủng đỉnh đi xuống kêu muốn ăn món này món kia, tôi bảo tự làm đi thì bảo không biết làm, tôi không làm cho thế là lên òn ỉ với tay kia sao đó, chồng tôi xuống mằng tôi rằng tôi vai em, theo phong tục Hàn thì tôi phải làm khi chị dâu yêu cầu. Tôi giận run người nhưng cuối cùng phải làm vậy vì không muốn mất hoà khí trong gia đình.

Chịu đựng cái cảnh đó hơn tám tháng trời, tôi bùng nổ như bom, bữa ấy cả nhà đang ngồi ăn cơm, cô ta kêu tôi nấu món cá kho tộ cho cô ta vì cô ta thấy hình như có thai, tôi bảo nhà hết cá rồi, cô ta bảo tôi ra chợ mua về, nếu không thì cô ta không ăn cơm. Cô ta nói với cậu bé phiên dịch tiếng Hàn là nói với “chồng” cô ta rằng tôi từ chối không cho cô ta ăn cơm ở đây. Chồng tôi dằn bát mắng tôi hỗn, tôi nổi cơn tam bành tôi hét lên một tràng tiếng Anh về thái độ của cô ta, tôi gọi cô ta là con Đĩ. Ông anh chồng tôi vung tay tát tôi một phát tá hoả. Tôi hất nguyên cả mâm cơm vào bọn nó và chửi luôn “ke saki” - đồ chó- và tát cho cô ta mấy phát, nó gào lên khóc ầm ĩ, chồng tôi thì can tôi ra, tôi lao thẳng lên phòng tụi nó mở cửa sổ, quăng tất cả quần áo vật dụng của tụi nó ra đường, rồi lao xuống vung bất cứ cái gì tôi túm được là tôi đập cả hai đứa nó- đuổi cả hai đứa nó ra khỏi cửa. Chồng tôi không can nổi tôi nữa, chỉ buông tay đứng nhìn. Thế là chúng nó đi chỗ khác thuê ở.

Bẵng đi hai năm, tay đó quay lại kiếm chồng tôi, hắn đã mua nhà ở Hoàng Văn Thụ 200 cây vàng cho con nhỏ đó đứng tên, kêu tôi lên vẽ, thiết kế sửa lại. Tôi không làm, dù cho chồng tôi năn nỉ tôi mặc kệ. Năm 95 hắn và cô ta đến nhà tôi vay 20.000$ vì biết tôi vừa kiếm được kha khá từ triển lãm, tôi từ chối, chồng tôi sưng mặt nặng nhẹ với tôi, cuối cùng đành cho mượn. tôi bắt tụi nó phải ký giấy nợ hẳn hoi. Năm 96 tôi kẹt tiền, sang đòi nó bảo nó không biết, muốn gì thì đòi chồng nó, nó mới sinh con không biết gì. Tức trào máu họng. Méc với chồng thì chồng bảo thôi từ từ đi.

Căn nhà bọn nó mua sửa chữa thành hai tầng to đùng, nhưng chả mấy khi tôi ghé vào, vì luôn thấy chúng nó nói chuyện với nhau mỏi tay mà phát ghét!

Bỗng tháng tư năm 97, tôi thấy tay ấy chạy hộc tốc lên nhà tôi nói rằng con này nó cặp bồ, hình như con không phải con của hắn và con này nó vay tiền làm gì nhiều lắm, bao nhiêu người tới đòi nợ. Hắn nhờ vợ chồng tôi xuống trợ giúp. Đến nơi tôi phải thành phiên dịch và tôi được xem giấy nợ cô ta ký vay hơn 8 tỷ lúc ấy, chả biết vay làm gì, nó bảo nó phải vay sửa nhà, cái nhà tổng cộng 350 mét vuông, xây như cứt, theo kinh nghiệm nghề nghiệp tôi thì tiền sửa nhà xây ra vậy hết cỡ khoảng 100 cây vàng. Tôi thấy hỡi ôi rồi! Bọn nó cãi nhau như chó với mèo mấy tháng, tôi phải làm thông ngôn và thư ký ghi chép tất tật bắt chúng nó ký. Cái gì tôi cũng lưu lại, đó là sự may mắn cho tay ấy. Đến tháng 7/97 thì con này trở mặt, đuổi tay này ra khỏi nhà, và bảo rằng nhà của nó, nó đứng tên, thằng này chả là cái gì cả, con này mời cả công an phường ra đuổi tay này đi. Nó thuê cả xã hội đen đánh cha này đến nỗi phải nằm BV Chợ rẫy vì chấn thương sọ não cả tháng trời. Ra viện tay này về nhà tôi ở tạm.

Tưởng ở nhà tôi tạm thời vài tháng sau khi kiện toà là xong, ai dè phiên toà dân sự này kéo dài tới 5 năm sau, nhờ những bằng chứng mà tôi ghi lại có hai bên ký -Toà án có chứng cớ xét xử và phát mãi căn nhà trả lại cho tay này được 108 cây vàng, vì xác định được đó là hôn nhân thực tế, cho dù không đăng ký kết hôn. Và đứa con xét nghiệm máu thì “có kết quả là 85% có thể là con ông…” này. Xét nghiệm máu chứ không phải xét nghiệm DNA vì cha này bị tống cổ với hai bàn tay trắng ra khỏi nhà nên không có tiền làm xét nghiệm DNA. Tôi biết, chồng tôi biết, Toà án biết rằng căn nhà này là do ông ta mua và sửa, nhưng căn cứ theo luật lúc ấy thì ông ta chỉ được thế cũng là phúc bảy mươi đời rôi! Căn nhà bán được 580 cây vàng năm 2002!

Trong thời gian Toà xét xử, con nhỏ này nó kinh doanh chứa mãi dâm ở căn nhà đó và bị bắt quả tang, Toà hình sự phạt 5 năm tù giam, thế mà không hiểu cách gì tôi vẫn thấy nó nhởn nhơ ở ngoài như chả có chuyện gì. Chạy thuốc hay thật! Nó chả phải ngồi tù lấy một tiếng đồng hồ.

Từ đấy tôi nhìn các cặp kết hôn kiểu này rất ác cảm, bởi những loại đàn bà này chỉ thế mà thôi. Đây là trường hợp của chính anh chồng tôi, còn nhiều vụ khác nữa mà tôi luôn phải tham dự với tư cách thông dịch viên mà kết quả người mất là mấy ông Hàn quốc. Có ông đứt mạch máu não sau phiên toà xét xử, phải trở về Hàn trên băng ca với đời sống thực vật. Có ông thì phải vạ vật sống nhờ của bố thí của nhà thờ Tin lành Hàn quốc ở Việt nam. Có ông thì chết trong Chợ rẫy vì sốc tim mà không có ai thân nhân, tôi phải đứng ra khai báo với công an pháp y và kêu gọi cộng đồng người Hàn ở Sài gòn góp tiền làm tang lễ hoả táng…. Thế thì ai đáng lên án? Theo tôi nghĩ ai là kẻ ác thì phải lên án, chứ không phải là chỉ lên án người Hàn được.

Trong một phiên Toà, có một vị thẩm phán khi xét xử xong có đùa với tôi rằng:

“Bắc thang lên hỏi ông Trời

Có tiền đưa gái có đòi được không???”

Tôi thấy ngậm ngùi, và mấy ông Hàn quốc bập bẹ “ Con gái Việt nam xấu lắm…con gái Việt nam Alibaba….” Đau lòng lắm chứ, biết nói gì bây giờ????


 

 

 

 

2 nhận xét:

  1. Hehehhe! Phụ nữ Việt Nam được Bác Hồ ban tặng 8 chữ vàng "Kiên cường, bất khuất, trung hậu, đảm đang" mà như thế sao?

    Thật không thể tưởng tượng nhân cách và lòng tự trọng của con người ở xã hội Cộng Sản lại thấp đến như vậy. Rất tiếc!

    Rất cám ơn bài viết của chị rất hay.

    Trả lờiXóa