Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008

Entry for April 24, 2008 Sắp mùa mưa- ngày rực lửa!

Tháng tư rực lửa

Từ năm 1954 đến 1975 là chiến tranh hai miền nam bắc, nội chiến nồi da nấu thịt - hai mươi mốt năm khốn khổ cả hai miền, gia đình họ hàng phân tán chia ly qua cái vô hình là ranh giới ý thức hệ và cái hữu hình là vĩ tuyến 17.

Sum họp lại từ năm 1975 đến 2008 là ba mươi ba năm dài hơn thời chiến tranh. Lời hay ý đẹp không ngớt tung ra nhưng vẫn cứ ngấm ngầm đọng lại cái ý thức: chống đối lẫn nhau từ hai phía với hình thái “trong đánh ra, ngoài đánh vào”. Và cứ bất đồng ý kiến với nhà cầm quyền là được chụp mũ là “thế lực phản động thù địch”, cần phải chuyên chính!?

Trong một gia đình, ý kiến có thể khác nhau, thậm chí chống đối nhau, nhưng làm sao đã có thể coi đó là “loạn gia tộc”?

Chính sự hỗn loạn trong quản lý xã hội hiện nay, cùng với những “tư duy bất cập”, cộng với những đào tạo không đến nơi đến chốn, mới đưa chúng ta đến những thảm họa không lường trước. Dư luận phanh phui tham nhũng, hối lộ, cường quyền…nhưng cũng chỉ như tiếng chuông chiều, lan xa và tắt dần trong thinh không, tiếng nọ tiếp tiếng kia rồi cũng đi về nơi vô vọng. Bận tâm làm gì với những lề đường? bên nào rồi chẳng thế!

Ai thực tâm vì đất nước vì dân tộc???? Hay chỉ là một thứ mặt nạ che đậy cái mưu đồ tham quyền đoạt lợi cá nhân, băng nhóm lợi ích?

Tháng tư về nóng nực, và chồng chất khó khăn cho nhiều người lương thiện, cho dân nghèo, cơn bão lạm phát cuốn đi tất tật, những bữa cơm thanh đạm thành ra thanh đạm hơn, những bữa cơm nghèo trở nên nghèo hơn từ chất tới lượng. Những đêm mất ngủ vì nóng nực, cúp điện, tiết kiệm điện, vì lo toan ngày mai sẽ làm gì để kiếm tiền đủ mua gạo, đủ trả tiền nhà… Doanh nhân thì lo ngày mai sẽ làm được gì để có hợp đồng? làm sao có lãi để nuôi được lính? để tự nuôi mình?… Làm sao để cơ quan hành chánh đừng hành mình là chính? lót tay bao nhiêu?…. Trăm ngàn thứ áp lực đổ lên đầu từng người, từng doanh nghiệp, từng gia đình…Có phải vì thế mà bệnh viện Tâm thần Chợ Quán cứ nườm nượp bệnh nhân tới khám…

Trong lúc đó, đi đâu cũng thấy cảnh “mấy anh” ăn chơi nhảy múa quán hàng sang trọng, miệng lúc nào cũng than đồng lương nhà nước chết đói. Làm sao mà chết đói được, với những người tối ngày bận nhận tiền lót đường, lo nhậu?… chết vì bội thực thì có thể. Dù không phải là tất cả ai cũng thế, nhưng cứ xem những vị trí đắc địa nếu không phải con ông cháu cha thì cũng rặt nhà thế lực. Quyền đẻ ra tiền, tiền đẻ ra lực, lực lại đẻ ra quyền cứ thế mà lòng vòng, cha con, họ hàng từ xa tới gần, từ bên nộiđến bên ngoại thơm lây vì hưởng xái. Với cái cách hỗn mang thế này cũng sẽ dẫn đến những hệ quả tất yếu, đất nước trở nên kiệt quệ, dân nghèo đói sinh loạn lạc. “Minh quân dân giàu nước mạnh, hôn quân mất nước dân nghèo”Mất nước thì còn có thể khó, nhưng đa số nghèo khổ thì hầu như cầm chắc. Có ai đã nghĩ tới đất nước ta sẽ có ngày “ra ngõ gặp người nghèo”?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét