Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2008

Entry for April 06, 2008 Chủ nhật .....

Tản mạn tháng tư 2008,

Hôm nay tớ dở hơi, cắm đầu chơi Picachu suốt sáng, chơi mờ mắt và đã đạt được 7 thành công lực. Được hơn 11 ngàn điểm. Hết cả bí kíp!

Tại sao tớ chơi? Tớ chơi vì tớ muốn quên hết hiện tại, quên hết tương lai không muốn nghĩ đến bất kỳ cái gì cả. Những suy nghĩ cho tương lai của mình, của dân tộc đã khiến mình tẩu hoả nhập ma, muốn tự phang cho mình phát đạn vào đầu chết ngắc, thế là không còn phải suy nghĩ nữa. Nhưng lại sợ làm ma mà vẫn phải nhìn thấy mà lại không nói được không làm gì được thì hết chỗ mà đi. Thôi thì đành cắm đầu vào chơi cho khuây khoả.

Mọi sự không suôn sẽ như ban đầu, ngắc ngứ ngậm ngự, tớ vẫn chờ đợi ngày vui sẽ tới. Niềm tin mãnh liệt ngấm trong sâu thẳm tim óc tớ. Tớ bình thản chờ đợi nhưng suy nghĩ thì chạy như ngựa trong đầu.

Dạo này cộng đồng blog có chuyện gì mà trầm lắng buồn buồn ghê nhỉ? Cái gì tác động vào cộng đồng thế này? Phải chăng các tuyên bố của CP về ban hành luật quản lý internet đã tác động mạnh tới cộng đồng? Hay là nhưng đe doạ đàn áp của các cơ quan Công an, Nội vụ đã làm chúng ta phải dè chừng?Những cuộc bắt bớ , đánh đập, giam giữ người trái phép của Công an, An ninh đã khiến cho các băng đảng xã hội đen ào ào ngóc dậy họ học ai? Học từ các “anh ấy” cả. Xã hội loạn lạc, kẻ nào mạnh kẻ ấy thắng, bản chất đó chính là sự suy thoái của một chế độ. Người dân ra tay bảo vệ an ninh xã hội lại bị những kẻ cướp truy sát đến gần chết, công an bó tay, và trao tặng cái giấy chứng nhận gì đó cho nạn nhân. Đọc mà cười buồn. Trong khi đó tất cả những ai bất đồng chính kiến thì được các “anh” chăm sóc tận tình năm kèm một là ít, xã hội đen thì cứ mặc sức tung hoành.

Một ngày làm ra cỡ 3 đô la, tiền ăn hết 2 đô rưỡi, thế này sống như gì nhỉ? Viết lách cũng chỉ để giãi bày suy nghĩ chứ có kiếm ra đồng nào để nuôi cái miệng?

Rồi nghe tin blog này bị hack, blog kia bị mất, thấy không còn chỗ nào an toàn để trú chân. Tớ thấy bơ vơ thiệt, trong ngôi nhà ảo này cũng chả an toàn chút nào thì làm sao dám yên tâm trong ngôi nhà thật? Vài năm nữa buồn buồn các “ông” CP lại quy hoạch ngay cái khu nhà tớ có khi lại trắng tay ra lê lết ngoài đường làm dân oan, không có cái gì bảo đảm cả.

Ôi cuộc sống quá là ngột ngạt, một chút trong lành bây giờ cũng là xa xỉ lắm.

Dân chúng ngày càng mắc nhiều bệnh hiểm nghèo, la liệt khắp nơi. Đói cũng sắp đến rồi, lạy Chúa đừng để năm 45 lặp lại lần nữa trong lịch sử.

Ôi tớ lại nghĩ lung tung cái gì thế này!!!!!!!!!!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét