Thói quen,
Một thói quen xấu mà không bỏ được đó là sáng dậy, lồm cồm mò bao thuốc lá, đốt lên rít một hơi đã đời và chầm chậm nhả khói rồi mới ngồi dậy vươn vai. Lũ cún con thấy tớ bò dậy là lục đục chui ra khỏi chăn xếp hàng trước cửa để đi ra sân ị đái. Nhìn chúng ríu rít quẫy đuôi vui mắt ghê.
Người thì bảo tớ dễ tính, người thì bảo tớ khó tính, chả biết đằng nào mà lần. Thói quen của tớ là giữ nhà thật sạch, tủ kệ bàn ghế phải sạch không bám bụi, lũ cún con vệ sinh xong là tớ tay chổi tay giấy đi hốt, quét, lau dọn sạch sẽ. Vì yêu thương bọn nhỏ nên những việc dọn dẹp cho bọn nó chả có gì là ghê sợ hay kinh tởm, nếu mình có con nhỏ thì cũng thế mà thôi. Có một số người ít có cảm tình với thú nuôi thì họ cho rằng đó là một công việc đáng bị khinh rẻ, nhưng họ quên mất một điều con người không có tình thương với thú vật, với trẻ con thì con người ấy không bao giờ có một trái tim ấm áp. Và trên đời này với trái tim lạnh lẽo thì làm sao có người tri kỷ hay là bạn?
Và tớ hay viết nhật ký, thích viết nhật ký từ ngày viết chữ to như quả trứng, thói quen ấy vẫn còn lại đến bây giờ, vì lý do ấy, biết bao nhiêu chuyện xảy ra từ thủa xa xưa đến giờ tớ vẫn còn lưu lại. Mỗi một câu chuyện tình lại một cuốn nhật ký đầy yêu thương. Đôi lúc suy tư đầy ắp, trang nhật ký dày đặc những con chữ, viết ra và giấu đi, khi nào chợt nghĩ đến lại đem ra đọc lại.
Khi bắt tay vào công việc, tớ mê mải làm không còn biết thời gian đi qua nữa, và đã hứa cái gì là phải làm cho được lời hứa đó dù có khó khăn đến đâu. Không bao giờ tớ hứa cho qua chuyện. Cái tính lỳ lợm ấy bám chặt vào tớ bao năm nay làm tớ bị trầm cảm luôn!
Từ nhỏ, ông bà, cha mẹ đã dạy tớ “ăn trông nồi ngồi trông hướng” nó ngấm sâu vào máu, nên trong bữa ăn bao giờ tớ cũng ngồi đầu nồi, nhường những miếng ngon cho chồng con và bậc trưởng bối, cho mọi người, tuyệt đối không bao giờ cầm đũa chọc ngoáy tung cả đĩa đồ ăn để gắp miếng ngon cho mình, ăn thì nhồm nhoàm nhai nghe chèm chẹp- tớ rất ghét những hạng người chọc ngoáy này- tớ gặp ba lần trong đời mình loại người này : Lần thứ nhất hồi học đại học ( girl nhé) lần thứ hai khi đi làm dâu lần đầu, lần thứ ba thì ngay chính trong công ty tớ mới gần đây thôi. Dù “miếng ăn là miếng tồi tàn” nhưng khi ăn cũng phải giữ nếp văn hoá của cái sự ăn uống, nhìn vào nết ăn có thể nhận ra con người thế nào. Thế là có người bảo tớ khó tính, bần tiện. Tớ cũng mặc kệ thôi chứ biết làm sao- nhập gia thì tuỳ tục- sai thì nhắc khéo nhắc nhẹ, không hiểu thì nói thẳng băng một đường.
Từ ngày sang đò lần hai thì bắt đầu thói quen tắm sáng, sáng nào cũng phải tắm rửa bì bạch mất nửa tiếng, rồi trét dưỡng da lên mặt, và nước hoa, nếu không tắm được sáng là tớ cứ như bị ươn người, hít hít lỗ mũi như chó săn và khó chịu vì mùi dầu trên người qua đêm ngủ mà không tắm sạch.
Thói quen ôm chồng ôm con hít hà mùi thơm của bọn nó trước khi đi ngủ cũng kỳ cục nữa. Sau khi ôm chồng con rồi thì quay qua ôm lũ cún hôn hít, để cho lũ cún liếm mặt ướt toét, thế là phải đi rửa mặt trước khi ngủ.
Có những đêm khó ngủ, tớ bật tivi cho nó lảm nhảm một mình còn tớ quay mông lại và ngủ thiếp đi với những âm thanh lèm bèm nho nhỏ phát ra từ cái tivi.
Tớ chỉ thích ăn mặc xềnh xoàng, miễn là thoải mái, không cần hàng hiệu, cứ đồ quá cỡ của Legamex, hoặc Thắng lợi với năm, ba chục ngàn một cái - giặt xong không cần ủi là gì hết cứ thế là xỏ vào. Mỗi lần tiếp khách hay đi tiệc phải mặc trang trọng là y như rằng tớ phát bệnh. Giày dép sao cũng được. Nhưng riêng món nữ trang là tớ cực kỹ tính, săn lùng hàng độc hoặc tự thiết kế đi đặt làm riêng. Và rất khoái đeo nữ trang. Mà khi đeo phải đeo đồng bộ. Thích nhất là emerald,thứ nhì saphire, thứ ba Jade, thứ tư hột xoàn, thứ năm rubby, thứ sáuNgọc trai, thứ bảy là kính thưa các loại đá quý.
Mỗi lần tớ trang điểm là cái mặt tớ nó cứ đơ đơ như ngỗng ỉa, chỉ được một lát là trôi hết vì cái tội dụi mắt, quẹt mỏ, thế nên đành thôi không trang điểm nữa. Tủ trang điểm của tớ lủ khủ các loại khoáng vật, bạn bè anh em đi đâu về đều biết tớ mê đá khoáng nên ai cũng rinh về tặng cục lớn cục nhỏ có ghi tên loại đá khoáng gì. Chủ nhật là lọ mọ đem hết ra chùi rửa, lau khô, xong lại cất vào để ngắm nghía. Tớ có hai con rùa đá cẩm thạch củaPakistan rất đẹp, lâu lâu sờ mu rùa…. Chơi!
Vậy tớ có phải là kẻ khó tính không nhỉ? Hay là tớ lưỡng tính?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét