Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Vòng tay chất ngất


Bệnh của nó đỡ rất nhiều sau khi ông Thầy quyết định dùng phương pháp trị liệu tâm lý và thuốc chống trầm cảm. Nó được ra viện hẳn, nhưng tháng nào cũng phải vào bệnh viện để lấy toa kê thuốc uống. Nó mong chờ, nó đếm từng ngày cho tới ngày đó, đôi lúc cơn nhớ cồn cào trong lòng, nó chạy tọt vào bệnh viện ghé mắt qua khe cửa dòm lén ông Thầy một tí rồi chạy biến.
Nó ly thân rồi, chỉ còn lo kiếm tiền nuôi con, phần nào cũng an ủi nó là nó có tự do được một nửa.
Một ngày nó đang cặm cụi bên bàn vẽ, nghe chị sếp bảo có điện thoại của ông Thầy, nó nhảy tửng ra chụp lấy ống nghe, tiếng ông thầy trầm ấm vang bên tai nó, nó nghệt mặt ra, lắp bắp ….
Đúng  7 giờ tối, nó khoác bộ đồ đen bằng lãnh được phân phối, nó tự vẽ kiểu, tự may, mái tóc thơm lừng mùi lá hương nhu bồ kết, nhìn trong gương nó mỉm cười hạnh phúc…
Phòng bác sĩ trực đã sáng đèn, nó gõ cửa nhè nhẹ , tim run bắn ra khỏi ngực. Ông Thầy mở cửa với nụ cười rạng rỡ - dưới ánh đèn vàng ông Thầy của nó như tỏa ra một ánh hào quang lộng lẫy, nó đứng nhìn chăm chắm mê muội…
Vòng tay của ông Thầy chợt ôm choàng vai nó siết chặt, mắt nhìn mắt như chìm trong biển cả của yêu thương… “ Thầy yêu cặp mắt này lâu rồi..” Nó lả đi trong niềm hạnh phúc chợt đến….
“Không phải phiên trực của thầy hôm nay, nhưng thầy muốn được gặp em và muốn được nói với em…mình ra Bạch đằng đi em”
Ông Thầy lấy xe đi trước, cái xe cà tàng rách mướp chạy tè tè, (nó vẫn giàu hơn Thầy vì nó đi xe cup cánh én). Nhưng sao nó vẫn chỉ nhìn thấy Ông Thầy của nó như một Tiên ông  dưới trần.

-    Bây giờ em không phải là bệnh nhân của tôi nữa (lần đầu nghe Thầy xưng tôi), tôi mới có quyền được nói với em những điều thầm kín trong tim.
-    Dạ….( tim nó đập còn hơn trống làng)
-    Tôi đã ly dị vợ lâu lắm rồi…tôi  ở nhờ nhà một người bạn.
-    Dạ….
-    Có điều tôi lớn tuổi gấp đôi em, em còn trẻ quá..
-    Nhưng tuổi tác có là gì hả Thầy???
-    Có chứ em, nó là đạo đức xã hội mặc định khiến tôi không thể đến với em…
Trái tim nó thắt lại đau nhói…nó chờ đợi bao lâu đâu phải để nghe những lời này…mắt nó ươn ướt.
-    Em có muốn nghe tôi nói nữa không ?
-    Dạ….tiếng dạ nghẹn nơi cổ.
-    Có một điều tôi muốn bày tỏ với em , em còn nhớ cái ngày em mổ- bị sốc thuốc suýt chết không?
-    Dạ nhớ….
-    Hôm ấy tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy em dãy  giụa vì ngạt  mà máy hút thì không chạy- tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất – tôi không thể mất em- vì thế tôi đã dùng miệng mình để hút hết đờm dãi ra, để làm cho em thở lại…và  khi em hồng hào trở lại- tôi về phòng quỳ xuống để cảm tạ Chúa trời đã giúp tôi cứu được em.
Nó nấc lên trong cổ, nước mắt chảy dài…..Bàn tay ấm áp của Thầy gạt nước mắt trên má nó nhè nhẹ , nhè nhẹ. Nó chợt ôm chặt lấy bàn tay ấy áp vào môi, nó đặt vào những nụ hôn ngọt ngào mê đắm…bàn tay ấy cũng chợt run run…
Nó buột miệng : “Thầy ơi, em yêu Thầy lâu lắm rồi!” nó vừa nói vừa nức nở…
Cả không gian chợt lặng ngắt……
Ông thầy thở dài :
-    Tôi biết lâu rồi em ạ, và tôi cũng biết trái tim tôi đã thuộc về em. Nhưng là định mệnh cay nghiệt. Làm sao tôi có thể cưới em, làm sao yêu tôi mà em có thể ngẩng mặt lên với đời hở bé? Họ sẽ bảo rằng tôi già rồi còn chưa nên nết, dụ dỗ em trẻ trung thế này, họ sẽ bảo rằng tôi là một cha bác sĩ mất tư cách…còn em? Mươi mười lăm năm nữa làm sao em vẫn chịu đi cạnh một ông lão già khọm? Làm sao bạn bè em nó không chê cười? Làm sao em sống nổi trong cái dư luận hẹp hòi này?
-    Không, Thầy ơi, không bao giờ em nghĩ thế- cho dù Trời có sập- tình yêu của em vẫn dành cho Thầy…không bao giờ…
Nó lắc đầu quầy quậy phủ nhận những điều ông Thầy đưa ra cho nó , trải nghiệm cuộc đời của nó còn quá ít.
Nó trách Thầy sao yêu nó mà lúc nào cũng như cách xa, trách Thầy bỏ đi lúc nó nằm cấp cứu…nó trách đủ thứ. Nụ cười hiền hậu của ông Thầy  khi nghe nó trách làm cho nó im bặt…
Vòng tay siết chặt hai bờ vai…nụ hôn đắm đuối và chua xót Thầy tặng nó. Nó khư khư giữ lấy mấy chục năm trong tim. Chưa bao giờ cảm giác ấy phai mờ trong ký ức, món quà sinh nhật Thầy tặng nó vẫn còn đây, nó cầm miếng chặn giấy có bó hoa mẫu đơn đưa lên môi hôn nhè nhẹ….Người đã đi rồi…Người đã hóa ra thiên cổ rồi…
Có yêu ai tiếp đi nữa, thì tình yêu của nó với Thầy vẫn cao cả thiêng liêng….không ai thay thế nổi…
Nó vẫn hay thầm thì “Thầy ơi”  cho dù ngày xưa đó ông Thầy bảo đừng gọi thế nữa- gọi tên anh đi…

27 nhận xét:

  1. ...Chuyện tình hổng có happy end ...chút nào :-(
    ...Mà dư luận ngày xưa cũng nặng nề quá !!!

    Trả lờiXóa
  2. huhu
    em vừa đọc vừa nổi hết da gà luôn. nghẹn ngào
    tình yêu của thầy giành cho chị thánh thiện và thiêng liêng quá chừng chừng

    lúc ở Bạch Đằng chắc tim chị như có người siết chặt lại

    Trả lờiXóa
  3. Buồn! Không đọc tiếp nữa :-(

    Trả lờiXóa
  4. Gặp phải tay tui thì đừng hòng dừng lại ở đó.Phí của Giời!

    Trả lờiXóa
  5. Chị cũng không thể viết tiếp....

    Trả lờiXóa
  6. Phải chi ngày ấy em đừng có chồng.....híc!

    Trả lờiXóa
  7. Ly thân thôi bác Mít To ui, cứ lo cái tay mà không để ý chi tiết ni

    Trả lờiXóa
  8. Thời đó mà Mít- mới ly thân- Ông Thầy lại lớn nữa-

    Trả lờiXóa
  9. Tớ viết sai thôi,nhưng ly thân hay ly dị cũng chỉ là một thủ tục tiếp diễn do con người đặt ra.còn mục đích chính vẫn là chia tay.

    Trả lờiXóa
  10. Hồi đó mà tới như Mít nói thì có mà đồn 'hủ hóa" hủ lậu chết mẹ đời luôn ấy chớ...

    Trả lờiXóa
  11. thế sao chị ko ly dị luôn cho nó nhẹ nợ

    Trả lờiXóa
  12. Yêu và ghét đến kịch trần, gẫy kim, nổ ống thủy ngân luôn. Đã lâu bố mới save bài của con vào folder "Của Hương".

    Trả lờiXóa
  13. Híc bố yêu quý! lại save nữa..đủ ra sách chưa bố?

    Trả lờiXóa
  14. Bố ơi, bố làm cho con 2 cuốn nữa đi. Chị em của anh V.Thư Hiên muốn đọc. Chị ấy bảo con làm, mà con đâu có biết làm....

    Trả lờiXóa
  15. oan trái, càng đọc, càng thấy đời hương nhiều oan trái. Hình như nghiệp dữ Hương à, phải sống và phải trả cho trọn kiếp này ( ka theo nhà Phật, nói theo nhà Phật)

    Trả lờiXóa
  16. em hủng bít, đời mình sao thì viết vậy, bít làm sao bi giờ? Chắc kiếp trước em hư lắm á Ka.

    Trả lờiXóa
  17. ka cũng không biết, vì đời ka cũng nhiều đau khổ. Nhưng nah em mình giống nhau là trả nghiệp dữ nhưng đời này ít bị đời tàn hại. Cái đáng sợ nhất là thời gian sống cho mình thấy nhiều nguời tạo nghiệp dữ ngay chính lúc đang sống và họ hay con cháu của họ phải trả nghiệp dữ luôn lúc đang sống, khốc hại và đáng sợ lắm. Ka cũng thấy qua chính đời mình, mình trả nghiệp nhưng dù sao cũng an ủi là đời mình cũng không bị khốc hại. Ka cố gắng hạn chế sân si để tránh tạo nghiệp dữ trong đời này

    Trả lờiXóa
  18. Mắt thế nên khổ vì tình! loãng moạn kinh hồn!

    Trả lờiXóa
  19. bài viết đã buồn, nhạc còn làm buồn thêm, thôi tỷ ơi, em về không có lại khóc ngay giữa nhà tỷ thì lụt mất

    Trả lờiXóa
  20. Sáng nay dậy nghe lại tui thấy tui sến thiệt- sến vãi ra thế này, chài ui chài....

    Trả lờiXóa
  21. không hề sến mà, đó là tình cảm và ký ức thật. Chẳng qua sau giấc ngủ, Hương nhìn lại nó bớt đa cảm thôi

    Trả lờiXóa
  22. làm tôi nhớ cuốn truyện " Song ngoại" của Quỳnh Dao í

    Trả lờiXóa
  23. bài nhạc trogn entry này buồn.. cộng với chuyện tình buồn nữa.. thiệt buon.

    Trả lờiXóa
  24. đúng dzãy, bà Huong hòi xưa ngon hàng dzãy ma ...

    Trả lờiXóa
  25. mà tình chỉ đẹp khi bị dở dở.... dang dang à má,

    Trả lờiXóa
  26. Câu chuyện buồn mà đẹp quá! Đáng để cất giữ đến trọn đời.

    Trả lờiXóa