Nó lững thững bước đi trong màn đêm đen kịt, mua ướt sũng mái tóc dài tha thướt của nó. Hoang mang vô định, nó cứ đi mà chả biết sẽ đến đâu.
Cái đạo Nho giáo ăn hằn trong nếp nghĩ của đại đa số phụ nữ ở cái đất này khiến nó ngợp thở. Không thể ly dị, cũng sợ con thiếu cha. Mà ly dị thì biết đi đâu? Gái đã gả chồng đâu thể về nhà cha mẹ ruột….Nó cũng không thể bưng trái tim của nó dâng cho người đàn ông hơn ngũ tuần mà nó tha thiết yêu thương- như thế là ngoại tình- mà cái tội này thời đó thì có mà bị cả đời xỉ vả, cả làng cả xóm khinh khi, nhổ nước bọt. Nó sợ hãi, nó căm thù, nó quẫn bách,cái mớ thòng lọng của “tứ đức” công dung ngôn hạnh xiết nó chảy máu.
Nó thì thầm với nó tuyệt vọng “…Thầy…ơi” …………..
Gần 1 giờ sáng…..
- Ông thầy ơi chị giường 26 ói ra máu…
Cô y tá hốt hoảng kêu lên, ông thầy lao ra khỏi phòng trực hô lên “băng ca” , nó nằm giường 24, sợ sệt ngồi thu lu bó gối dòm mà chả biết làm gì. Chị 26 được đưa ra băng ca, nó theo ra xem, thang máy hư, máu vẫn tuôn từ miệng chị ấy. Ông Thầy ghé vai vào quàng cánh tay chị ấy lên cổ Thầy, Thầy cõng chị ấy chạy thang bộ xuống phòng cấp cứu hồi sức dưới trệt- ba tầng lầu cao vời vơi….máu ướt đẫm vạt áo blu trắng của Thầy. Nó ngưỡng mộ Thầy, ngưỡng mộ người đàn ông trong chiếc blu trắng.
Chị 26 được cứu sống , chị ấy lại trở về cái giường 26 của chị. Ông Thầy vào khám như thường lệ hàng sáng, chị ấy bước ra, nắm tay Thầy kính cẩn, nước mắt đã rơi trên má chị , chị cảm ơn Thầy cứu chị, nó vẫn tròn xoe cặp mắt ngắm “Ông Thầy” mà nó nghĩ là “của nó”.
Nó vẫn nghe tiếng thầy trầm ấm nhỏ nhẹ dỗ nó mỗi khi nó bị tê quíu, co quắp hết tay chân khi cơn bệnh ập đến. Tiếng của Thầy như mật ong của rừng núi đại ngàn…nó dần dần duỗi hết tay chân và ngủ thiếp đi trong giấc mơ Thầy dỗ dành…thuốc vẫn cứ nhỏ từng giọt, từng giọt trên cánh tay nó.
Một tháng, hai tháng…rồi sáu tháng trên giường bệnh, nó bắt đầu mong mỏi mỗi buổi sáng đến để nó được dòm trộm Thầy qua khe cửa đầu giường với cái túi to đùng mà bác sĩ thời đó hay đeo quàng qua vai. Và nó lại mong tới giờ khám bệnh, để nó được no mắt ngắm Ông Thầy qua hàng mi dài che khuất cặp mắt he hé mà không sợ bị ai bắt gặp. Thích nhất mỗi khi Ông Thầy đến giường nó và dịu dàng hỏi nó “ Thế nào cô nhóc? Có cảm thấy khá lên hơn không?” Nó sung sướng như mê đi mỗi khi Ông Thầy đạt mấy ngón tay lên cổ tay nó bắt mạch, sự động chạm nhỏ nhoi thế cũng khiến nó mơ màng vẽ ra nhiều ước mơ lãng đãng- khác hẳn cái thực tế nó đã phải chịu đựng.
Người đàn bà ấy xuất hiện bên Ông thầy, cái khoác vai thân mật cô ấy trao cho ông thầy mà nó nhìn thấy làm nó buốt nhói tim, lẳng lặng quay vào phòng bệnh, vùi đầu vào khóc nức nở. Nó cảm tưởng như thế giới sụp đổ dưới chân. Nó từ chối chích thuốc, từ chối ăn uống, nhất định xin xuất viện.
Ba ngày sau, nó lại phải vào cấp cứu. Ông Thầy xuất hiện trước mắt nó, nó vừa vui, vừa đau khổ, nó làm như Ông Thầy chỉ là của nó vậy. Dằn dỗi, nó nhắm tịt mắt lại, úp mặt vào tường….thấy im lặng quá, quay ra thì ông Thầy đã đi mất từ khi nào…nó nức nở, cắn chặt cái gối để đừng ai nghe nó khóc.
Cái lòng ngưỡng mộ đã chuyển sang thành một tình cảm khác, lớn dần lên từng ngày trong tim. Nó chợt nhận ra, nó đã yêu Ông Thầy đến rã rượi cả tâm hồn ! Nó đã ngoại tình trong trái tim nó - cái tội tày đình mà bị cạo đầu bôi vôi thủa xa xưa….Cho dù nó chưa bao giờ yêu chồng nó…….
( Ai thích đọc tiếp thì nói nghen…viết tiếp…hihihihi)
Củ Sâm đi rồi, ngồi nhớ ổng và xuất khẩu thành văn hả tỉ? viết tiếp đi tỉ
Trả lờiXóa...Tui đặt ...một vé nhen :-))
Trả lờiXóatrời.. chi Huong bi nhiem chuyen tinh cua menam0 va em muathu roi... viet tiep di chi..
Trả lờiXóaCha chả, chị tui viết lai láng ghia :) háhá
Trả lờiXóaTại nhỏ MTHN á! tại nó á!
Trả lờiXóaPart 1 nầy: đề nghị Chị H. đặt tựa là : Vòng tay ...của ...Thầy ( hổng phãi vòng tay học trò nhen :-)) )
Trả lờiXóaHờ, đổ thừa nữa chớ. Để kêu MT vô nhận tội.
Trả lờiXóaHíc đổ thật , đổ đủ, chớ hổng có thừa nghen Mẹ Nấm.
Trả lờiXóamenam0 à.. k ngờ menam0 có lực hấp dẫn mọi người ghê... hehhe phong trào viết chuyện tình này là do menam0 í.. hehhehe cố phát huy lực hấp dẫn đi menam0
Trả lờiXóaViết riếp đi chị, em đặt cục gạch xí chổ trước nhe chị.
Trả lờiXóaCả tại nhỏ Mẹ Nấm nữa đó!
Trả lờiXóaThế này thì đêm nay thức trắng quá! Cảm hứng đang dồn dập!
Trả lờiXóaRáng mà giữ hình ảnh đẹp về ông Thầy áo blu trắng nhé.Thời này kiếm một blu trắng cõng bệnh nhân chạy mấy tầng lầu e rằng mò kim đáy biển.
Trả lờiXóaÔng Thầy mất năm 2008 rồi.
Trả lờiXóaem cũng xin 1 vé vô coi tiếp phần sau
Trả lờiXóaGiề, cám ơn em không hết. Cám ơn em đã tạo cơ hội cho chị gỡ khối tình đeo đẳng trong lòng ra đó mờ :D:D
Trả lờiXóaá! xuyttttttttttt! Truyện mờ!
Trả lờiXóaThì truyện cần phải hư cấu chớ, ko có khối tình đeo đẳng sao viết nên truyện trời? Thêm mắm, thêm muối dzô mới đủ đô chớ :D:D
Trả lờiXóaặc ặc!
Trả lờiXóa..sốt ruột quá !!!
Trả lờiXóa..rồi có ai ...hun ...ai hông ????
Ôi, thương cho những "ông Thầy" và những "đứa trò"! Chuyện xưa lại kể lại, thà rằng như thế.
Trả lờiXóaChị chờ đọc tiếp đây, Hương ơi.
Trả lờiXóaNó đã ngoại tình trong trái tim nó -
Trả lờiXóaông chồng ngoại tình bên ngoài tim còn ác đạn hơn :|