Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

Entry for September 12, 2008 Con cái thời @


Bố khỉ, nó nhỏ thì mình khổ kiểu nó nhỏ. Nó lớn lên rồi lại lo kiểu lớn. Chẳng lúc nào mà mình không đau đáu vì con.

Còn nhớ năm nó học lớp 4, mình phải ở nhà thuê, không mang nó theo được, gửi nó cho bà ngoại, chủ nhật đón nó về nhà thuê, nó nuôi mấy con mèo trong nhà mình thuê, nhà bằng cái mắt muỗi, mèo ỉa đái khai rùm, mình một hai đuổi mèo đi, nó khóc ngằn ngặt rồi co quắp hết bàn tay lại cứng đờ, mình hoảng hồn cho uống thuốc canxi rồi không dám đuổi mèo lúc nó còn ở nhà chơi với mình.

Đến năm nó học lớp chín, nó a dua theo một thằng con của bạn mình ở cùng nhà mình, xin đi chơi tối tới 11 giờ đêm, mình không cho phép đi một mình, đi là có mình theo dù rằng mình không lộ mặt với bạn bè nó, nó không chịu, khóc lóc đập đầu vào giường, lý cái mặt ra, mình chịu không nổi đánh cho nó một trận, nó lại quíu tay chân như hồi bé. Cho nó uống thuốc xong, mình vẫn giữ nguyên lệnh cấm, nó gằm gằm cái mặt gần một tháng trời với mình. Cũng may mắn là vài tháng sau con nhỏ bạn mình dời đi, thế là con bé lại trở lại ngoan ngoãn như trước.

Mọi chuyện bình thường được năm lớp 10, lớp 11, đến năm lớp 12 nó chơi với cái nhóm bạn xóm nhà lá trong lớp nó, bắt đầu xin đi chơi đêm, mình cho phép đi đến 9 giờ, xe đưa tới cổng trường rồi 9 giờ xe đón về. Chấp hành ngoan ngoãn, gần cuối năm, nó đòi đi chơi với đám bạn muộn tới nữa đêm, mình không cho, mắng nó, thế là nó đi học rồi nó biến luôn, chờ đến 10 giờ đêm, không thấy nó về, mình xách xe chạy xuống nhà mấy đứa bạn nó mà mình biết thì bọn nó đã về nhà. Rối tung cả đầu lo nó bị làm sao, chạy lên nhà cô chủ nhiệm xin thêm mấy địa chỉ nữa, chạy đến nơi, tụi nó cũng đã về hết. Mình lái xe gắn máy loạng choạng, chỉ muốn đâm sầm vào lề đường, hoang mang không tả nổi, bao nhiêu hình ảnh ghê gớm chạy vào trong tâm trí mình, chỉ còn biết vừa khóc vừa chạy lòng vòng hết chỗ nọ đến chỗ kia, kể cả bệnh viện. Chạy xe đổ xăng hai lượt cũng chả tìm ra con, bất cứ thấy tà áo dài nào mình cũng ngoái đầu lại ngó, chạy lại xem. Mình hoảng hốt thật sự, mình gọi điện cho bố ruột nó, anh ta tỉnh bơ: “nó đi rồi nó về,lo gì” và cúp máy. Đêm trời mùa khô se se lạnh, mình chạy xe hai tay tê cứng.Cuối cùng mình đành quay về nhà, hy vọng là nó về rồi.

Về đến nhà củng hơn ba giờ sáng, nó chưa về, mình ngồi ngoài sân chờ đợi và chỉ biết khóc. Mình tự trách mình quá nghiêm khắc với nó để nó phải bùng lên nổi loạn. Nhưng mình chỉ có một đứa con mà thôi. Nó là tất cả ý nghĩa cuộc sống với mình. Lúc ấy cô đơn và sợ hãi kinh khủng, mình cứ đau nhói tim từng đợt, từng đợt....

Đến gần 5 giờ sáng nó về, mình không thể nổi giận được nữa, kêu nó vào tắm rửa xong qua cho mình nói chuyện. Nó bảo rằng mẹ lúc nào cũng kè kè, coi nó là trẻ con nên nó tức. Hỏi nó đi đâu suốt một đêm như thế, nó bảo nó ngồi ngoài bến Bạch đằng xem sông chảy.

Mình giảng cho nó nghe đi đêm những nguy hiểm gì rình rập với một đứa con gái 18 tuổi. Sau khi giảng cho nó xong, mình không chịu nổi nữa, tát cho nó mấy cái và mình xỉu đi. Nó vẫn quỳ dưới đất câm như hến. Mình im lặng với nó mấy tuần, và mình phải nằm bệnh viện hết một tuần.

Yên ắng mấy tháng nó thi vào đại học, mình đưa nó đi từ sáng mờ mịt, nó thiếu nửa điểm để vào Kiến trúc, mình bảo hay là mẹ đi xin phúc khảo, nó bảo không cần,nó vào Hồng bàng và học Mỹ thuật công nghiệp ở đó. Lúc ấy nó dễ bảo và ngoan ngoãn lắm. Mình yên tâm, chỉ còn phải dạy cho nó biết yêu cả người khác chứ không chỉ nó. Nó âm thầm thi vào trường Mỹ thuật Gia Định hồi năm ba bên Hồng Bàng. Nó đậu vào trường Mỹ thuật Gia Địnhvới thứ hạng cao, nó mới báo cho mình biết. Vừa mừng, vừa lo chỉ sợ nó không đủ sức theo cả hai trường. Thế nhưng năm rồi nó tốt nghiệp Hồng bàng loại giỏi, và hai năm đều lãnh học bổng xuất sắc bên MTGĐ.

Năm nay là năm thứ 3 của nó bên Mỹ Thuật GD, lại phát sinh chuyện khác, một tuần mấy lần đi nhậu nhẹt với bạn, với thầy bên đó, về nhà mặt đỏ như con tôm luộc. Mình nói mấy cũng chả nghe.Nó bảo nó thành người lớn rồi, đừng bắt con giống mẹ, suốt ngày ở nhà rồi công ty, con phải đi chơi bạn bè cho không phải hối tiếc tuổi trẻ như mẹ. Bảo nó lấy chồng đi cho rồi, thì nó bảo lấy rồi để ly dị giống mẹ hả! Mình chết điếng. Mình biết nó không có cái trò gái trai hay hút sách, nhưng cái thời buổi này giao thông quả là không an toàn chút nào, nhất là nó uống sương sương hay ngật ngưỡng mà chạy xe về đến Hóc môn thì đúng là đáng sợ.Mình cứ ngồi chờ đợi nó như ngồi trên lửa. Một cái kiểu tra tấn tinh thần khủng khiếp. Mà cái đám Mỹ Thuật này mình thấy chúng nó nhậu rồi, nhậu bét nhèm ở nhà mình, bạ đâu ngủ đấy...lại càng khủng bố tinh thần mình hơn nữa.

Ôi con cái thời @ này nó không biết đến nỗi lo của mẹ. Biết bao giờ thì nó thấu hiểu đây???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét