Thứ Tư, 23 tháng 7, 2008

Entry for July 23, 2008 sớm mưa

Mới sáng sớm chưa tới 6 giờ, trời đã đen kịt một màu xám báo hiệu một trận mưa tơi tả.

Tôi trở dậy dắt bày cún nhỏ đi vệ sinh buổi sáng, cơn gió lạnh ào qua, thoáng rùng mình và ho húc hắc.Cảm giác một buổi sáng buồn bã và bơ vơ khó tả.

Ngồi im trên hành lang đốt thuốc trong khi lũ bé con chạy vòng quanh, tôi không biết mình là ai, mình muốn gì, mình sẽ làm gì, nỗi chán chường xâm chiếm hết cả con người tôi, đông cứng, vật vã và muốn vỡ tung ra từng mảnh.

Chúng ta đây, cả một dân tộc, cả mấy chục triệu con người đang bị dày xéo, chúng ta oằn oại gồng mình như những con giun đang bị dẫm đạp.

Niềm tin đổ vỡ, khó khăn bao trùm hết tất cả muôn nhà, ngoại trừ những phường kẻ cướp.

Chúng ta là ai? Tại sao dân tộc Việt lại phải trả giá nghiệt ngã thế này? Ông cha chúng ta ngày xưa đã gây nên tội với ai? Mà sao bây giờ đám cháu con phải trả giá bằng những cuộc chiến tranh đẫm máu dân tộc? Bằng những nỗi thống khổ của triệu triệu con người?

Hỡi ôi quyền lực, và tham nhũng! chính các người là thủ phạm đang đẩy dân tộc đến chỗ suy vong!

Thân tàn ma dại, liệu rằng ngày mai trời có ửng chút ánh hồng ?

Mưa vẫn rơi, trời vẫn lạnh, gió vẫn quất những cành cây gẫy gục, và ý chí con người đang gục xuống tả tơi!

Nước đang dâng lên, còn bao lâu nữa sẽ tràn, mưa vẫn đang xối xả! Bóng bóng bập bồng.....

Tôi đang bị cuốn đi, chơi vơi, xoay xoay.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét