Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008

Entry for July 05, 2008

Đại tướng không sao ?

Ở nướcNam ta, tướng đủ 4 sao là tướng “ kịch trần nhà ”. Ở một số nước như Pháp chẳng hạn, còn có tướng 5 sao ?

Rồi cao hơn đại tướng còn có cấp Nguyên Soái (một sao to đùng), như mốt số nước Châu Âu, trong đó có Nga.

Nói tóm lại tướng, soái gì, thì đó cũng là cách tôn vinh và đặt đúng chỗ những người có tài cầm quân, có đức dám cùng quân sĩ xông lên vì nghĩa, có lòng thương cấp dưới như anh em. Tướng soái thực chất giá trị là khi có quân có lính. Còn khi đã bị tách rời khỏi “quân ngũ”, thì cũng chỉ là tướng hữu danh vô thực.

Biết thóp vậy, nên việc hạ bệ một ông tướng ở ta, thói thường bắt đầu là chê tướng bất tài, như : - “ Ông tướng này sợ Mỹ ! Hễ nói đến Mỹ là run bắn lên rồi ! …” Trước những nhận xét hồ đồ đó, ông tướng ta bình thản :

- “ Không sao ! ”

Những người muốn hạ uy tín ông bèn tiến hành bước hai:

- “ Lý lịch không minh bạch, không được chính thức kết nạp vào Đảng, đã có đơn xin xỏ quan cai trị, nhà cầm quyền Pháp về ân huệ… (?) (Cái người phát giác này, thì là người bản thân anh ta không hề có quan hệ với quan cai trị. Có chuyện gì thì bố anh ta là quan Tuần Phủ quan hệ với mẫu quốc, chứ chưa đến lượt anh ta).

Đưa về thảo luận ở tổ, việc chưa rõ, tổ quyết định tạm gác lại xét sau, thế là qua một đại hội. Không trúng vào cơ cấu cao, thì ra rìa. Bốn năm một lần, mỗi lần thêm một phát hiện mới, vu cáo hay không chẳng biết, nhưng vẫn phải gác lại. Vài lần như vậy thì hết nhuệ khí, trí tuệ còn đó cũng mủn dần. Hết hơi !

Biết vậy nhưng ông vẫn phát biểu :

- “ Không sao ! “

Có lần tôi áy náy hỏi vợ ông tướng : Những câu vè dân chúng truyền khẩu, nói về đại tướng về làm “sinh đẻ kế hoạch” thì : - “ Anh có biết không chị ? “ Bà đại tướng cười buồn, -“ Anh ấy biết cả đấy ! “ nhưng vẫn cứ :

- “ Không sao ! “

Trước sự chèn ép có dấu hiệu lộng hành, nhiều người (hầu như CCB) trách ông “ đề cao chữ Nhẫn “ quá, giá như …

Giá như làm sao nhỉ ?

Đến như ông Hồ Chí Minh còn phải mang tiếng là có thư xin xỏ với Bộ Trưởng Thuộc địa Pháp, với nhà nước Pháp về vấn đề này vấn đề nọ v.v… Làm sao mà cãi được. Chỉ còn biết “gào” lên là : “Tôi vẫn minh mẫn, tôi rất minh mẫn ! “.

Đã đến lúc ông tướng ngồi chơi xơi nước, thân tín nhiều ít đã bị vặt đồng thới với ông. Con cua bị vặt hết tám cái cẳng, còn hai cái càng nhưng mỗi càng chỉ còn một nhánh… thì “ giá như “ cái gì nhỉ ? Ông chơi đàn dương cầm, ông khiêu vũ, ông ngồi thiền, ông làm theo chỉ thị, ông nói ít người nghe, thậm chí không ai nghe, cũng :

- “ Không sao ! “

Đến lúc này thì “ bộ cánh ” (Quân phục) Bác Văn* mang trên người càng ngày càng thấy không hợp, giá như Bác thay bộ cánh khác như bộ dưới đây chắc cũng sẽ :

- “ Không sao ! “

Vì hình ảnh bác trong lòng những người vốn kính phục bác, yêu mến bác, vẫn được cất giữ ở chỗ trang trọng nhất.

- Không sao ! Hai từ này bây giờ đến lượt chúng tôi mượn của bác. Bác Văn ơi, bác đúng là “Đại Tướng Không Sao”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét