Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Entry for July 06, 2008

Mèng!

Lười không tả nổi, trời mưa tầm tã, gió hú vòng quanh. Đi mua hộp cơm tấm ăn đại cho nó đầy cái dạ dày, uống một ly trà vào, thuốc lá vắt vẻo.

Tự nhiên tớ thèm trải cái ổ ra, vứt đầy chăn gối xong chui vào giữa, nằm kềnh cang như hồi bé, mỗi lần trời mưa lạnh lại quây tổ chui vào.

Lười thế không biết, chỉ cần trải nệm, ôm đống gối mền ra là xong thế mà cái mông tớ nó dính chặt vào ghế, mấy ngón tay chỉ chọt bàn phím đánh nhăng cuội.

Tớ thấy nản quá, lười quá, không muốn nói , chả muốn cười, lười vận động, không suy nghĩ, nhai cũng lười, nuốt cũng chán.Làm cái bà mẹ gì bây giờ cho nó vượt qua cái cơn khủng hoảng này nhỉ?

Thằng nào ngu ngu tự nhiên nó cho tớ triệu đôla có khi hết buồn ấy chứ nhỉ? Ai dám vỗ ngực mình không ham tiền? Tớ ham tiền bỏ mẹ. Có tiền cuộc sống bớt lo lắng, bớt ủ ê. Ui chao ơi khùng òi!

Có ai ngu không??????? Cho tớ tiền điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét