Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Tắc tị

Đêm qua đúng 12 giờ thì phần bên trái ngực đau và giật dữ dội hơn mấy ngày trước, huyết áp lên tới 180/100, đốt sống tương đương vị trí bao tử đau như sắp lìa ra- chịu không nổi, kêu taxi thì không thằng ma nào tới , thế đành gọi Củ sâm dậy, chỉ tính nhờ ổng chở ra tới Trường Chinh là đón taxi tự đến bệnh viện, ai dè đâu bố chở một lèo tới bệnh viện với đèn xin ưu tiên.
Vào bệnh viện Hoàn Mỹ, cô bác sĩ lạ, hỏi thăm bịnh tình rất kỹ, mình hơi hốt hoảng khi thấy ngực trái đau thế, thật sự chỉ sợ một cơn gì đó mà mình phải ngủm cù đèo thì ôi thôi...một đống công việc giấy tờ của khách đã làm xong mà chưa soạn để nộp, lỡ xui xẻo thì chồng con biết ra sao...
Mình được đo điện tim ngay, lấy máu xét nghiệm men tim và vài thứ cần thiết gần như trong vòng chưa đầy 7 phút...Viên thuốc huyết áp ngậm ở nhà đã có tác dụng, huyết áp xuống 140/90. Cô bác sĩ khám theo những vùng đau thê thảm trên người mình, thế là thuốc chích thuốc uống bốn phát lãnh ngay, ngực giãn ra, bớt đau, phần sống lưng cũng giảm, hóa ra mấy ngày vừa rồi mình chạy vạy công việc mệt quá làm mình stress nặng và viêm bao tử cấp.
Nằm hơn tiếng đồng hồ thấy khỏe lại, kết quả xét nghiệm máu vì có kiểm tra men tim nên chờ lâu, tranh thủ ra ngoài ngó xem Củ sâm đâu. Ra xe, nhìn chàng nằm chèo queo trên ghế xe gà gật, thương không chịu nổi, mình bảo ổng về đi, em đỡ rồi em sẽ đón taxi về nhà- Ổng ừ à, mình vào phòng cấp cứu nằm tiếp- đến ba giờ sáng mới ổn, có kết qua, bác sĩ cho thêm thuốc rồi về, ra ngoài thấy chàng vẫn nằm chình ình đợi mình- cảm động quá...Cái hóa đơn cấp cứu gần 800k trong đó thuốc hết 400k...suýt khóc, hối hận không đưa bảo hiểm ra cho bớt đồng nào hay đồng đó....
Than thở với Củ sâm, hắn choàng tay qua lưng, hun mình một cái rõ đau rát cả môi, bảo 'em không bị sao thì có cả nhà vét túi anh không tiếc"...
Chiều nay Củ sâm đi lễ nhà thờ xong tranh thủ đi gặp hội Hàn kiều tới ba giờ chưa về, mà cũng chẳng gọi điện cho mình biết. Ổng về, mình hằm hằm xách túi dông ra đường theo con em đi rông, ổng hỏi đi đâu cũng không thèm trả lời, .
Đi một vòng, rồi không biết tại sao mình giận thế nữa, đi về...Hắn ngồi trên ghế gần giường, hai tay gãi hai cẳng chân xoàn soạt, nốt muỗi đốt cả chục nốt sưng tấy...Hóa ra đêm qua chờ mình mà muỗi phang cho nát giò...Nhìn chồng thế mình tắc tị- chả biết nói gì ngoài câu xin lỗi- ổng ngại ngùng khi thấy mình xót ruột ổng- thế là ăn hết luôn cả phần bánh su kem của mình mà con em làm mang qua cho.
Thế đấy, đôi lúc hạnh phúc chỉ là một cảm giác tắc tị, là cảm giác có nhau trong đời- đâu cần gì hơn thế? Đâu cần ai hơn ai? Tình yêu hai mươi năm của tụi mình tát thẳng vào mồm những kẻ ngày xưa chê bai, đàm tiếu tụi mình vì vì tụi mình yêu nhau- Họ đã từng nói " chả chóng thì chày một năm cũng bỏ..." "Con me tây thấy nước ngoài là băm bổ " ....Tình yêu của chúng ta vượt qua hơn 20 năm khó nhọc từ tay trắng đến giờ hai vợ chồng có đầy đủ- nếu như chỉ tiền, hay sắc thì chúng mình đâu có sống tới bạc đầu giờ này ? Có Củ sâm bên cạnh mình thấy an toàn...cho dù là trụ cột nhưng mình thấy đủ sức mạnh để lèo lái gia đình. Mình rất muốn gặp lại những kẻ hai mươi năm trước chửi bới , nhục mạ tình yêu của mình tại ngôi nhà đầy tình yêu và trân trọng của hai đứa chúng ta....
Tình yêu là nhường nhịn là nhẫn nại là chỉn chu là hy sinh và nền móng chắc chắn này không ai có thể phá đi được- trừ chính mình.
Có những người đàn bà hay đem cái tôi của mình áp đặt cho chồng- đó là sự bất hạnh. Những người đàn bà hiếu thắng cũng chỉ chuốc lấy bất hạnh cho tình yêu- giờ mình thấu hiểu YÊU LÀ TÔN TRỌNG LẪN NHAU.
Và cái cảm giác tắc tị này của mình hình như nó cũng là Yêu thì phải.....

18 nhận xét:

  1. đọc xong thật cảm động,,,anh ấy thương ch ghê lung,,,,luôn hanh phúc nha ch,,,,hôm nay khỏe hẳn chưa ch,,,,,saigon chia sẽ

    Trả lờiXóa
  2. Chúc em mau qua cơn đau nghen Mẹ Đốp.

    Trả lờiXóa
  3. mèn ơi, mới gặp buổi chiều ở Hoàn Mỹ thấy nhí nhảnh dắt chồng đi check sức khỏe mà tới khuya là đi cấp cứu. Hương nha, làm ơn biết lắng nghe và biết quan tâm tới sức khỏe của mình 1 chút đi mà.... Năm nay đi cấp cứu hoài, rầu ghê...

    Trả lờiXóa
  4. Mà nói thiệt, gặp trong Hoàn Mỹ, thấy anh Chun nhìn Hương đắm đuối lắm á... Hình như, sau khi về quê rồi trở qua, anh ấy mới ngấm và càng iu cái mụ chằn lửa tồ tồ hén, hahaha

    Trả lờiXóa
  5. Áp huyết vậy là cao quá quá chị ơi .chị nhớ coi chừng thuốc thang đều .Chuyện đọc sao cảm động quá ,hai bác thiệt là hạnh phúc

    Trả lờiXóa
  6. Chài chài, bịnh nó đâu thông báo trước nà ka..........

    Trả lờiXóa
  7. Khó nhọc lắm mới có những tháng ngày này đó em- xoong chảo bát đũa cũng vỡ lia chia đó...may trời thương Trời giữ cho cả hai đứa.....

    Trả lờiXóa
  8. chị bị cao máu có uống thuốc hàng ngày kg? bác sĩ khuyên ba em là khi nào bị trên 180 or 190 thì vô bv vì họ sợ bị stroke. Kg nên uống thêm 1 liều thuốc cao máu nữa nếu đã uống rồi trong ngày. chị cũng nên biết stroke symptoms để biết mà vô bv liền. Chị hết bệnh là mừng rồi, chúc chị mau khỏe lại để viết blog nhé :)

    Trả lờiXóa

  9. Bà thương Củ Sâm, Củ Sâm thương bà... Ừ, giá mà những kẻ ngày xưa xấu mồm xấu miệng nay có thể đọc được entry này nhỉ.

    Trả lờiXóa
  10. Thì đó,nó dzọt lên đó là chị dzọt BV liền, lúc ấy nó mệt lắm nha...đứng hổng nổi...

    Trả lờiXóa
  11. Chả biết chúng có đọc không, tại chúng dốt nát hơn con bò....không biết có biết lên net không nữa!

    Trả lờiXóa
  12. eo , hồi mới lấy nhau nhà em cũng rưa rứa đó chị :))

    Trả lờiXóa
  13. HANH PHUC CHAC ROI...BAY GIO LO GIU SUC KHOE THOI !

    Trả lờiXóa
  14. Thật hạnh phúc khi có người kề cận lo lắng, quan tâm như thế. Mừng cho H và mãi như thế nhá.

    Trả lờiXóa
  15. Dạ, thì về già mới hiểu mà lo cho nhau, chớ hồi trẻ ổng quậy ác chiến lắm- nhậu với quánh bi-a suốt ngày...

    Trả lờiXóa
  16. Phục chị. Độc lập thấy ớn, à ko gồng mình thấy ớn. Bệnh như thế cứ bắt chồng về và đòi đi taxi một mình...

    Trả lờiXóa