Hình bé
Tũn
Tũn
Đêm xuống, nhà ít người, mỗi người mỗi phòng, chỉ riêng phòng mình là bảy đứa cún và mình. Lắm lúc thấy cô đơn , lắm lúc thấy thảnh thơi, khi ốm thì sợ hãi và lo lắng.
Cái cảm giác thế nào, mình cũng không rõ lắm, nhưng thích nhất là khi khỏe khoắn, mấy đứa bé cũng khỏe là dễ chịu nhất.
Đúng 7h30 là Tu, Mí, Tũn í éo gọi mẹ để đi về phòng ngủ. Vào phòng việc đầu tiên của Tu là ra uống nước bòm bọp sau đó leo lên cái gối kế bên gối mình nằm xoải ra đó, cái miệng oạc ra nhăn nhở đòi mình đùa..còn Mí và Tũn là lóc cóc sang phòng ba nó, nếu cái ghế để gần thì hai đứa tót lên trên giường ổng, leo lên cái đỉnh chăn cao nhất nằm liếm láp như hai con mèo, nếu Tũn không leo được là chạy về mình kêu inh ích để mình kéo ghế ra cho nó nhảy lên.
Ton Hon, Chinh, Ri, Hin, Tít vẫn cứ chơi bên phòng máy tính, Teddy thấy ba đứa kia về phòng mà mình không mở cho ra là ông cố gào thét như bị ai giết đến nơi. Max và Titi nằm xoải cẳng bên phòng bếp, trên cái nệm xinh mình để ngay quạt cho hai đứa nó.
Lũ mèo thì quấn chân quấn cẳng đòi ăn rối rít, không cho là mèo Keddy với bố Đen nhảy bổ vào mình khủng bố. may là bi giờ còn có bảy đứa mèo, chứ không thì chắc mình toi sớm...
Sắp xếp rửa ráy lau dọn mọi thư, uống thuốc xong là mình trở về phòng máy tính lượn tiếp. Tu, Mí Tũn theo luật là tự chơi không có mẹ đến 10 giờ tối.
Đúng tám giờ tối là hai đứa bự chà bá mỗi đứa thau cơm với cá kho theo đúng một khẩu vị ăn sồng sộc như con heo, và sau đó ra sân đi ị đái một tăng, chạy trong lúc mình tàn tàn đi bộ giảm béo...Rồi vô chuồng nhảy đùng đùng cắn cổ vật nhau ...chơi và hét...
Đêm muộn, nghe máy tính nổi nhạc tắt đi là Hin, Tít, Ri đứng xếp hàng chờ về phòng ngủ với mẹ ( tập mãi chúng mới quen, bỏ chúng một mình trong phòng ngủ là có gì lôi xuống gặm nát, kể cả mở kháo túi xách mình lôi thuốc ra gặm bấy nhầy)
về đến phòng, cả bọn nhảy như choi choi, đùa kiểu như con mèo vậy đó- mệt mẹ hét bắt đi ngủ. Nghe chữ NGỦ là đứa nào răm rắp vào đúng chỗ của mình- không sai một ly. Chỉ chừng năm phút là chúng nó nằm chổng gọng ngáy kho kho như người vậy đó. Con Ri là con lắm chuyện nhất, chưa đến 12 giờ đêm là còn đi ra đi vào kiếm cái hột nhai lóc cóc, bị con Tu nó ghè cho mấy lần rồi.
Con Mí thì ôi thôi, nằm là phải nhét cái lỗ mũi vào nách mẹ mới ngủ được. Bởi thế mình mà đi ra chơi giữa khuya là mệt, chúng nó bò dậy đồng thanh gào, thế nào Củ sâm cũng bò dậy sang phòng vi tính mắng mình..
Đêm nào cũng thế và mình chìm vào giấc ngủ lúc gần hai giờ sáng, nếu không mải coi phim, còn nếu bận thì cụ bị hết mền gối bưng vào phòng vi tính để cho bọn nhỏ ngủ quanh lúc mình làm việc.
Thích nhất là nửa khuya chọc thằng Tu dậy chơi, nó làu bàu làu bàu rồi ngủ rũ ra trên tay mình...hay không chịu nổi...còn bé Mí thì chọc ghẹo mấy nó cũng cứ như cọng bún nhúng nước, chả thèm quan tâm trừ khi lôi nó quăng sang bên kia gối nó mới lồm cồm bò ngay dậy để nhào vào nách mẹ...
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mình cũng chả dám đi đâu vì sợ đi bỏ bọn nhỏ chúng sợ và đói , bịnh. Ai đó bảo mình mắc nợ bọn cún- nhưng mình lại thấy thú vị với món nợ yêu yêu này- chúng chả khác mấy đứa bé hai ba tuổi đâu. Dễ thương lắm.
Mình khùng thiệt!
em đọc mà thấy yêu thương tràn trề :)
Trả lờiXóaHi, chị cho em phát ảnh " chúng nó " để em ngắm tí :-))))))))))))
Trả lờiXóaChụp một đống trong máy, nghe em nói đi tìm cáp chuyển...híc..chuột cắn nát òi...mai đi mua vậy!
Trả lờiXóavậy nàng Ri đã hết hắc lào chưa Hương? Hình thèn Tủn mà dòm giống thèn Tu ghê, hehehe
Trả lờiXóaôi, đọc thấy dễ thương vậy trời. chị đúng là siêu chịu khó khi chăm sóc cả một bầy con nhỏ như vậy... mà bọn chúng cũng biết nghe lời ghê.
Trả lờiXóa