Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Con hồng vệ binh duôm duôm - phần 2

Sau đợt chốt nhà 50 Thủ Khoa Huân, tụi mình được về nhà cộng với cái bắt tay thân mật của ông trưởng phường mặt sùi. Chừng ba hôm, có lệnh tập trung đi chốt bất ngờ lúc 5 giờ chiều. Bữa cơm nấu dở phải viết giấy để lại cho ba mẹ nấu nốt dùm. Họ đưa chúng tôi đến căn nhà số 2xx ( hay 23x) không còn nhớ rõ lắm - ở đường Gia Long- giờ là đường Lý Tử trọng - nằm gần gần tiệm bánh Bảo Hiên Rồng vàng. Lúc ấy chừng gần 6 giờ, hơi tối xuống- khi họ đưa vào chốt nhà ấy thì đồ đạc vẫn còn nguyên- còn ấm hơi người- nhưng nhà vắng lặng không có ai. Căn nhà cao ba tầng rất sâu và rộng. Nhà này khá giàu sang ở cách bài trí nội thất và tủ bàn , giường ghế toàn gỗ nặng chịch khắc chạm.
Mình vào nhà ấy đầu tiên là nhảy bổ vào xem toilet, họ có tới 4 cái toilet riêng biệt có cả bồn tắm tráng men trắng- hơi thơm tho của xà bông vẫn còn phảng phất, mấy cái khăn tắm vẫn còn treo hững hờ trên cây giá treo đồ. Mình kết luận : Nhà này giàu thiệt á nha!.
Lượn hết toilet xong, xuống tầng trệt, chui vào bếp, cái thùng gạo còn ít, nồi cơm nguội cũng còn chưa kịp thiu. Thích nhất là còn nồi cá hú kho xả gần như nguyên nằm trên lò than đã tắt. Mình lục tủ chén lấy cái tô sứ mỏng mảnh đẹp nhất bới tô cơm, lấy hai khứa cá to bỏ vào, bê ra cửa nhà ngồi bệt xuống đất, xúc cơm ăn ngon lành.
Đang ngồi ăn ngon lành, bỗng dưng mình cảm thấy như có ai đang nhìn trộm mình  từ đâu đó, hơi ngượng ngùng, không nhai nữa mà ngẩng lên nhìn quanh quất- mình thấy có một ông lớn tuổi ( nghĩ là già chứ bây giờ chỉ ngang ngang tuổi mình hiện tại đây thôi) ngồi lấp ló sau gốc cây nhìn mình- mái tóc sậm màu hơi xõa ra che nửa mặt- riêng ánh mắt thì sáng trưng như lửa- Mình giật mình bỏ tô cơm ra sau, đứng dậy hỏi :
" Ông bác là ai mà chưa về nhà còn ngồi đây dòm con?"
- Ánh mắt sáng rực lên rồi lại chìm đi- ổng quay người bỏ đi.
Đêm đó, mình, con Dung, con Thúy chui lên cái giường bự chảng tầng một ngủ say sưa trên cái nệm lút hết cả người. Thằng Chánh ngủ ở đi-văng tầng trệt trông nhà bao quát.
 Ngày thứ hai chốt, mình mở cửa nhà ra đầu tiên- ánh sáng ban ngày giúp mình nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông chiều tối trước- ông ấy đã ra ngồi ở ngay gốc cây trước nhà mình chốt tự lúc nào- ngồi chung với ổng có một cô con gái chắc chừng trên 25- hai người học rất giống nhau- người đàn ông có gương mặt đạo mạo kiểu như ông giáo hơi chút lãng tử với mái tóc xoăn lòa xòa , cô gái thì trắng hồng, xinh gái lắm. Mình ngẩn ra ngắm cả hai không chớp mắt. Bất chợt thằng Chánh đi từ trong nhà ra xông vào hai cho con đẩy họ đi, nó bảo ;
- Nhà ông bị nhà nước quản chế rồi, ông đi kinh tế mới mà cải tạo đi...!"
Nó vừa xông xổng mắng, vừa xô đẩy cả hai người đi chỗ khác- xa khỏi cái khu trước nhà mình chốt. Mình đứng tần ngần, chờ thằng Chánh vào mình nói
- " Anh Chánh làm gì mà hùng hổ với người già thế! họ đứng đó, chớ họ có vào nhà đâu? Anh làm kỳ cục quá hà!"
Nó quay qua cao giọng với mình:
" Em còn nhỏ, chưa biết bọn tư sản mại bản ác thế nào đâu! Cứ nhu nhược như em ấy thì vỡ chốt- bị bắt giờ! lo canh nhà cho đàng hoàng, bọn nó vào ăn cắp hết đồ bây giờ!"
Cứ thế bốn ngày trôi qua, mình vẫn canh, ông già ấy vẫn đến ngồi trước gốc cây ngay cửa nhà. Buổi sáng ngày thứ năm, mình mở cửa bước ra, mái tóc bạc trắng đang ngồi ở vị trí ấy- mình lạ quá, ra ngó coi phải ông ấy không thì vẫn là ông ấy- nhưng mái tóc bạc trắng mất rồi. Quay vào nhà không thấy thằng Chánh, hỏi nhỏ Dung, nhỏ bảo thằng Chánh đi ra phường. Thế là mình chạy u ra ổng hỏi thăm. Thì ra ổng chính là chủ căn nhà mình đang đóng chốt- mình nói
-" sao bác không đi kinh tế mới đi? bác ở đây mà trên phường xuống nhớ mặt bác họ giam bác đấy!"
Ổng bảo mình :
_ "Con ơi cả đời nhà bác có căn nhà này- giờ đuổi lên rừng với 10 miệng ăn- bác làm sao đây?"
Mình ú ớ ...rồi hỏi :
-Thế bác cần con giúp gì hả bác?
Chưa kịp nghe ông bác trả lời thì nghe con Dung hú lên "thằng Chánh què về"- mình vội vàng bỏ vào nhà sập cửa lại.
Đêm ấy trời mưa rất to...mưa ào ào như trút, mình không ngủ được, bò dậy gọi con Dung đi thám thính căn nhà. Thằng Chánh què uống rượu say bét nhè ngủ trên đi- văng. Mình với con Dung lục được cái búa với cái đục gỗ. Hai con đi khỏ nền nhà từ buồng thờ trên tầng ba xuống tới bếp- khỏ mỏi tay, chẳng nghe cái gì khác hết...hai con giấu đồ nghề xuống gầm đi ngủ.
Ngày thứ sáu, sáng chợt nghe xôn xao, mở cửa bước ra- giật mình đến cứng họng ú ớ : Ông già ấy nằm còng queo ngay gốc cây, mái tóc đã bạc hết sạch- mình run lẩy bẩy đi ra chỗ ông ấy vỗ vỗ...nhưng im lặng- ông ấy im như tượng đá- mặt không còn sắc sống- chỉ là màu trắng bợt của sự chết. Mình la hoảng lên- thằng Chánh nhảy ra lay, gọi- hóa ra ông bác ấy đã chết- Nước mắt mình chảy như suối- giá như mình biết câu trả lời của ông bác ấy....biết đâu ông bác ấy không chết.....mình ngồi bệt xuống hè- trân trối-
Phường xuống, họ khiêng ông ấy lên xe xích lô- nghe nói chở vào nhà xác bệnh viện Sài gòn.
Thằng Chánh đi lên phường làm báo cáo- ba đứa mình ngồi mở cửa toang ôm nhau sợ chết khiếp.
Cô gái bỗng đến lúc trời sập tối, mình chạy ra kể lại cho cô ấy, cô ấy ngã xoài ra đường - trắng bợt- mình bảo Dung với nhỏ kia coi nhà, mình kêu xích lô xin chở dùm cô ấy đi cấp cứu. Ông xích lô tốt bụng, không lấy đồng nào lại còn đưa lọ dầu gió cho mình thoa cho cô ấy. Vào BV Sài gòn, cô ấy tỉnh lại, khóc lặng đi...cô ấy chỉ bảo " Giúp gia đình chị với, ba chị còn chút ít ở toilet bếp ấy...." Cô ấy nói với tôi với một sự tin tưởng tuyệt vọng...
Tôi về nhà chốt lúc muộn, con Dung bảo thằng Chánh là cái Hương nó chạy về nhà có chuyện gấp lên muộn...thế là êm.
Đêm đó, mình thì thầm với con Dung đi lục toielt trong bếp- thì ra họ cũng khéo, giấu được hai cái hộp bằng cỡ hộp bánh quy nhỏ ở đáy bể nước trong toilet. Mình với Dung nhét vào quần leo tuốt lên lầu hai, chốt cửa, mở ra xem, một hộp miếng miếng bao giấy như giấy dầu xếp lớp, mình thì chả biết vàng nó ra sao- nên nghĩ là cái này chắc họ cần đây vì xếp lớp cẩn thận thế. Mình gói lại bảo với con Dung, giấu xuống gầm tủ thờ, mai cô kia đến đưa cho cố ấy. Còn một hôp mở ra thì hai con mình mắt mở to như đèn pha : dây đeo cổ, bông tai, cà rá hột xanh hột trắng nhóc luôn. Hai con đeo hết cái nọ đến cái kia làm trò, làm công chúa ngắm vuốt, khen nhau, rồi tháo hết ra bỏ hộp lại và bàn nhau sẽ đích thân đem giao nộp cho phường mà không báo thằng Chánh vì sợ thằng này cướp công! ( Híc còn muốn lập công với cách mạng!)
Hôm sau, cũng sẩm tối, mình nhét cái hộp gói miếng miếng vào bụng ra đứng cửa chơi- ý là chờ cô gái ấy- may phước thằng Chánh lại được mấy ông phường kéo đi, con Thúy trên lầu, con Dung ngồi canh gác cho mình. Cô gái ấy xuất hiện, mình như con ăn trộm, mắt trước mắt sau nhìn quanh xem có ai không, thò tay vào trong quần, rút hộp ra, lật lưng quần cô ấy bỏ hộp vào- nhanh như chớp- hệt kẻ cắp lành nghề- và đẩy cô ấy đi cho lẹ...hồi đó bọn thanh niên 30/4 đi rểu phố đầy , nên dù gì cũng sợ bỏ cha.
Sáng hôm sau, hai con xin phép thằng Chánh ra ngoài lên phường xin giấy chứng nhận hoạt động hè- cũng lận lưng cái hộp đựng nữ trang- hai con gò lưng đạp xe ra phường xin gặp trưởng phường để nộp kết quả khi chốt nhà....Tưởng là đơn giản, ai dè chúng nó đè hai đứa tôi ra làm tường trình, may hai đứa khai in nhau, giấu nhẹm chuyện cái hộp kia đã đưa cho người con gái ấy...Bọn phường còn nắn người mình với con Dung xem có giấu gì không...Sau đó chúng đưa bọn mình về chốt miêu tả lại tìm đồ ra sao- thằng Chánh chửi nhặng, bắt hai đứa tui làm kiểm điểm. Ngay hôm đó chúng xuống liền kiểm kê nhà mình chốt và niêm phong mọi thứ.
Mười bốn ngày trôi đi, mình được về nhà...cái chết đêm mưa , đầu đen chuyển sang cước trắng, nỗi thống khổ trên gương mặt của ông già ấy ám ảnh mình mãi không nguôi....Mình cũng tự an ủi, ít nhất mình cũng ăn cắp lại được cái hộp xếp xếp cho gia đình ông ấy.......
Sau đó vài năm, mình thấy vợ thằng trưởng phường đeo sợi dây chuyền hột trắng lấp lánh mà lúc mình chơi với con Dung mình đội lên đầu để làm công chúa.....
Bây giờ thì biết đó là vàng và hột xoàn với cẩm thạch...Kể ra hồng vệ binh nhưng cũng rất sạch đấy chứ???!!!! Mình cũng giúp gia đình ông ấy được một ít.....




27 nhận xét:


  1. Nhờ entry này của bà mà tui như sống lại thời kỳ đó. Một thời kỳ kinh hoàng.

    Trả lờiXóa
  2. Cứ dựa ký ức mà viết lại, cái vai đau cứng đây, xoay hổng nổi cái cổ....đau quá...

    Trả lờiXóa
  3. Nên bây giờ Hương thấy không, Hương đi qua nhiều gian nan là nhờ vậy đó...
    Ôm cái coai HVB duôm duôm....hic!

    Trả lờiXóa
  4. Nhỏ có bít là Địa phải bị kiểm điểm lên bờ xuống ruộng hông! May là còn giấu nhẹm cái dzụ hộp kia và nhỏ bạn chị tốt cực kỳ đó, hông là tụi nó quánh cho ba má nhận hổng ra...

    Trả lờiXóa
  5. Kiểm điểm còn là may... nếu nó phát hiện ra thì Hương đi mò tôm lâu òi vì nó wánh cho khai... may... tình bạn không đặt lộn chỗ... liều thật!

    Trả lờiXóa
  6. Thì đó bởi vậy, giờ là 34 năm sau mới khai ra thành hồi ức này- nhỏ bạn đó dễ thương lắm- bữa nào chị lục lại lưu bút chị chụp lại hình nó up lên cho mọi người coi- nhỏ kia nhát cáy nên chị với nhỏ này giấu nhẹm- nhỏ kia hổng bít gì hết á...

    Trả lờiXóa
  7. Em cũng nhát, nhưng có máu tham...biết thế 34 năm trước đu theo Hương lấy mấy cái bông tai đeo chơi...
    Nói vậy mới nhớ, chết cha, em chưa có lỗ tai, mai đi xỏ chứ không có tên nào đòi lấy thì mất mịa nó đôi bông... hí hí!

    Trả lờiXóa
  8. hế hế hồi đó chơi như kiểu con gái chơi đồ hàng ấy..chơi xong đem nộp chứ hổng có khái niệm lấy mới ngộ....

    Trả lờiXóa
  9. Thật đắng lòng cho cái chết tức tưởi!

    Trả lờiXóa
  10. phải mà khai ra cái hộp thứ 2 thì nó oánh cho về chầu thiên cổ á tỉ. nếu vậy thì giờ đâu có Hương tồ hỉ hehehehe

    em chỉ nghe bà con kể thôi. Em có ông anh bà con, trước 75 là dân chơi cờ bạc nên biết rành nhà nào có của ăn của để vì dân giàu hay đánh bạc. Sau 75 ông ma lem kiểu gì được các đồng chí hồng vệ binh sử dụng làm chỉ điểm để đi đánh tư sản. Ổng chỉ nhà nào là đúng phóc nhà đó. nên ông cũng được các đồng chí ấy thưởng công là thích đồ gì trong mấy nhà đó thì lấy. Các đồng chí ấy nào có biết là ông anh em ma lanh, toàn quơ đồ cổ từ mấy nhà giàu. Thế là sau này ông nhờ đó mà giàu lên luôn. giờ ổng đi Mẽo ăn cơm đế quốc ồi. Mà trước khi đi thì của thiên trả địa, cờ bạc, gái gú ăn mịa nó gần hết của

    Trả lờiXóa
  11. Đó là lý do sao mà tui chỉ muốn quên hẳn nó đi, không muốn nhớ đó ông! Nhớ lại - về già mới ngẫm ra, nó đau, đau như là sao á...không diễn tả nổi....Hồi bé thì chỉ sợ đó, hoảng đó nhưng rồi cũng hời hợt xếp nó vào góc ký ức...

    Trả lờiXóa
  12. Cái dzụ này chị có biết một lão chỉ điểm ở chỗ phường chị hồi đó- sau này đời nó còn tệ hơn con chó vô chủ nữa!

    Trả lờiXóa
  13. trời ơi, ka đọc mà đau lòng quá Hương ơi, nước mắt cứ rưng rưng...

    Trả lờiXóa
  14. Đọc xong vừa buồn vừa hận...
    Đù.

    Trả lờiXóa
  15. Tui bịnh luôn á Mít- tui tính là vứt đi luôn mảnh ký ức này- tui giấu cả cha mẹ tui chuyện này cơ mà...nhưng mà lắm đêm nằm trằn trọc ghê lắm....Lần đầu tiên tui thổ lộ ký ức buồn này....

    Trả lờiXóa
  16. Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz! Số phận!

    Trả lờiXóa
  17. Sau đó vài năm, mình thấy vợ thằng trưởng phường đeo sợi dây chuyền hột trắng lấp lánh mà lúc mình chơi với con Dung mình đội lên đầu để làm công chúa.....
    He heh he he....kí này là tại vì vợ thằng truongrw phòng "mượn" thui muh bòa H :)

    Trả lờiXóa
  18. chị Hương cái hộp chị đưa lại cho cô gái đó bên trong có gì vậy? em đọc mà kg hiểu. em cũng thắt mắc là tụi nó lấy của người ta rồi chia nhau giống thằng cha truờng phuong or đem về hà noi vậy chị

    Trả lờiXóa
  19. Trong bài này Hương có nhắc đến Bảo Hiên Rồng Vàng gia đình nay dzot được từ 4/75 có 2 đứa con gái học cùng highschool với em tui bên này nếu Hương nhớ chính xác cái số nhà thì tui hỏi sẽ biết la gia đình này là ai ...

    Trả lờiXóa
  20. Không còn nhớ anh ạ- cách nhau chừng gần trăm mét hay ít hơn chút, nhớ vụ gần bảo hiên là vì sau này lúc mở cửa rồi em hay ra bảo hiên mua bánh thì ngó tới xa chút là cái nhà đó...hôm nay đi ngang qua khu đó mà nó đập xây nhà , ks chà bá, không làm sao nhận ra nhà cũ nữa...

    Trả lờiXóa
  21. Tớ mà viết hết những gì tớ nhớ, thì...Nó khủng khiếp lắm!
    Để làm người tử tế, tớ phải quên đi. Nhưng thật sự là chẳng quên đâu, chỉ xếp nó lại trong những ngăn ký ức.
    Kỳ lạ là tớ nhớ được những chuyện từ hồi mình 4-5 tuổi. Có lẽ vì nó có những dấu ấn nặng nề ( như mậu thân 68, mùa hè 72, mùa xuân 75 và những năm sau đó), hay vì trí nhớ của mình ( có nhiều ngăn ký ức hơn người khác?).
    Chắc để quên, phải viết ra ( như kể hết ra) một lần. Nhưng mỗi lần nhớ lại, chẳng khác nào mình đem địa ngục quá khứ vào hiện tại. Buồn!
    Chắc sẽ viết: Mở những ngăn ký ức.

    Trả lờiXóa
  22. Viết đi cậu, tớ viết ra cũng để mà quên đi, để mà sống cho tử tế hơn, mà thay đổi những suy nghĩ đau khổ, u ám , ám ảnh, tớ muốn quên nên tớ viết, Cậu viết đi, viết có mỗi mình cũng buồn lắm...

    Trả lờiXóa
  23. mãi sau này em mới biết tại sao người trong này họ dị ứng với cách mạng. rõ ràng họ bị cướp trắng, bị đày đọa,...
    chắc ác mộng ngàn năm ko quên của họ.
    em cứ tiếc sao chị ko đưa cho cái chị kia cái hộp còn lại ấy.
    khổ thân ông già đó quá.

    Trả lờiXóa
  24. oh là vàng lá vậy mà tui đọc kg hiểu :) chị Hương, lúc đó chị nghĩ hộp nào quý hơn mà sao kg trả cho người ta hết? tò mò thui chớ kg dám trách chị

    Trả lờiXóa
  25. Với một con nhóc 14-15 tuổi, chưa bao giờ nhìn thấy nữ trang hay vàng thì em nghĩ chị biết hay không biết? Lúc ấy chỉ biết là cái hộp có những miếng miếng gói, xếp cận thận thì suy đoán cái đó có thể dùng được. Nếu là em, em dám đưa hết cả hai không? Khi không phải chỉ mình chị biết có nó...

    Trả lờiXóa