Tiện thể có những bài của mấy tên nào đó đăng báo cũng như các bà lên tiếng cự cãi, mình lại muốn viết, viết chả phải để khoe mà cũng chả phải để lên án....Ai thích đọc thì cứ tự nhiên, ghét cũng cứ tự nhiên mà chửi....
Sau mấy năm trời lận đận long đong đi ở thuê, nhà quận 1 giải tỏa, cãi nhau chán chê cũng được bồi thường ít tiền, mẹ mình quyết định mua miếng đất- chia ra cho mình gần 1000m vuông. Củ sâm thì không hiểu sao cứ thích lấy tiền rồi thuê nhà để ở, còn mình thì muốn có căn nhà để chui ra chui vô chứ rất sợ cảnh đi thuê, tăng giá, trả tiền, nợ tiền. Mình với Củ sâm cãi nhau rất to về cái vụ này. Chưa kể là hồi đó Củ sâm đi nhậu suốt đêm mỗi ngày. Mình quyết định lấy đất xây nhà- không lấy tiền. Củ sâm ra mặt tức tối và lạnh lùng với mình hẳn. Mình rất ức- mình văng vào mặt Củ sâm những lời rất cay cú " Hừ, tôi biết cái mặt ông, chỉ cần tiền chớ cần đeo gì tình, đâu muốn lấy tôi cho mãn đời đâu!" Củ sâm say ngà ngà tát mình liểng xiểng...
Mình làm nhà khi tài khoản của mình có 200 triệu, mà cái nhà tính sơ ra làm cho đàng hoàng cũng phải 600 triệu, cứ làm! Củ sâm bỏ mặc cho mình xoay sở mượn nợ, gồng gánh thi công xin ứng tiền trước để xây nhà, hắn không hề léo hánh đến căn nhà đang xây. Cái nhà thuê ở 4 Ô Quang Trung nhỏ xíu, mình vác ghế bố ra nằm dưới nhà với công nhân, nhất khoát ly thân với hắn. Thời gian làm nhà thật khủng khiếp, đêm hôm phải đi canh bắt trộm vật tư, ngày thì vừa làm ở xưởng composite vừa lo hợp đồng bán bồn nước- cứ ngập mặt quay cuồng trong công việc. Lắm lúc tủi thân - có chồng cũng như không- ra ngay nhà đang xây hét hú như chó sói- tại mình mua miếng đất giữa đồng không mông quạnh mà. Có lúc thì mệt quá, tê quíu hết tay chân lăn long lóc giữa sàn, công nhân nó đưa đi cấp cứu.
Nai lưng ra cày, mua ngói cũ, dầm đà gỗ cũ của bọn vietcombank để làm mái nhà mình. Nhặt tất cả những hàng phế loại bằng composite : Tấm trần, lavabo, bồn tắm, bồn nước, bàn, ghế đem về để ráp trong nhà cho khỏi tốn tiền mua. ( mấy cái hàng này là làm hợp đồng với khách- những hàng thải loại là không đạt tiêu chuẩn giao hàng thì giữ lại).
Cuối cùng sáu tháng sau, nhà mình cũng xong, rộng thênh thang không một bóng cây- nắng thì nóng như đổ lửa. Dọn về, chẳng có tiền mua tủ, bàn, giường, mọi thứ cứ chất trong hộp carton máy tính, cần thì moi ra, đệm thì mua đệm dởm đặt xuống đất mà nằm. Củ sâm làu bàu nhưng vẫn theo vợ về nhà mới- nhưng nhà đã có nhiều phòng riêng nên mình ly thân hẳn với Củ sâm. Hắn càng nổi điên, càng đi nhậu về đập đồ đạc, lúc hắn say quá còn vác cả cây cơ đánh bi-a đập mình, mình đỡ nứt mẹ cả xương cánh tay. Ấy thế mà mình cũng vẫn chiều lão ấy, đồ ăn kiểu Hàn mình cũng tự nấu cho lão- nhưng chả có cái vụ pha cà phê với ủi đồ đâu nha. Mình chiều nhưng mặt mình lạnh tanh, mà mình cũng chán lão ấy nữa cơ. Mình cũng ba lăng nhăng tí tỉnh ở ngoài. Lão ấy biết ghen lồng lộn, mình bảo thẳng " Chuyện nhà cửa là của đàn ông, ông bỏ mặc tôi lo thì giờ tôi bỏ ông cũng là công bằng thôi!" ...Hắn ngậm hột thị...và mình cũng dừng ba cái chuyện hoa lá cành ở ngoài. Nghĩ cho cùng lúc mới lấy nhau hai vợ chồng chia nhau đĩa cơm bụi mà đi cày, thế thì lúc có nhà chia tay thì không ổn chút nào. đồng thời anh trai ổng xảy ra chuyện, bị con vợ cướp nhà đuổi ra đường, thôi thì cái nghĩa trăm năm cũng phải vẹn. Mình nuôi anh ổng gần bảy năm để đeo đuổi vụ kiện. Cũng trần thân khốn nạn. May nhờ một cái phóng sự của đài hàn quốc sang VN quay và đưa vụ việc của ông anh ổng lên gây xôn xao dư luận- đã góp một phần cho mình thắng vụ kiện này. Củ sâm lân la rù quến mình lại, thương quá, bỏ qua thế là hết ly thân, baỷ năm trời chán ngắt đời sống tinh thần...và bế tắc.
Hắn thay đổi khá nhiều, bớt hẳn cái chuyện gia trưởng và vũ phu thì bắt đầu mình rèn Củ sâm lại, từ ăn uống đến sinh hoạt hàng ngày, mình trở thành "Vũ Bà bà" hồi nào không hay...
Càng ngày Củ sâm càng ngoan và sợ mình một phép- nhưng vẫn cứ lười và vụng không hề biết tự chăm sóc...Mình lại bắt đầu công cuộc "cải tạo " chồng - bây giờ Củ sâm biết lau nhà, lau bàn ghế, tự chùi toilet của ổng, biết trách nhiệm phơi đồ, gấp đồ, nấu mì gói, pha cà phê và băm tỏi cho mình ướp đồ rất lành nghề. Củ sâm thừa nhận với mình ' làm mấy việc nhà cũng mệt nhỉ- nhưng mà anh hạnh phúc vì có em."
Đáng ngán nhất bây giờ là mình đi đâu cũng " anh theo đuôi em, anh không cho em đi một mình đâu!" hai mươi năm giờ thì hạnh phúc là có chút ít và bình an...Lâu lâu Củ sâm ngốc thì mình bạt đít Củ sâm vài phát thế thôi!
Cái này mình quên, nhưng phải edit vào : Củ sâm đã biết đo huyết áp bằng máy cơ ngon lành nhá, thấy mình loạng choạng là biết đo cho mình ngay lập tức để vợ biết đường uống thuốc và kiểm tra huyết áp cho vợ mỗi chiều đếyyyyyyy!
:)) cái vụ bạt đít vui á
Trả lờiXóaBạt vẹt cả mông á!
Trả lờiXóaÀ, hôm em cũng viết cái entry "tuyệt chiêu của các cô vợ" đó. Và cuối cùng có câu: Chồng có trở thành người tử tế hay không là nhờ một phần lớn ở công giáo dục của vợ.
Trả lờiXóa:D
bạt đít giề, xoa mông củ Sâm xem còn săn không hic ;D
Trả lờiXóachuyền đời cũng lâm ly ghia á
Trả lờiXóaá à...thì ra lộ diện thêm một " Vũ Bà bà " nữa rồi!
Trả lờiXóaXoa chỗ khác Su, mông đàn ông xoa không có đã tay...
Trả lờiXóaBởi thế cái lứa bọn chị là giao thời thế hệ cũ và mới, khổ và uất, rồi vùng lên....
Trả lờiXóaxế chiều dzị là ngon lành òi ;D
Trả lờiXóachị gian truân ghê .Vụ làm nhà chị đúng quá đi rồi còn gì, hồi đó xã chị bậy thế .Nếu không có tình yêu thực sự thì nhà chị tan từ hồi đó rồi nhờ .May cho Củ Sâm quá đi hihi
Trả lờiXóaNgẫm nghĩ cho cùng, chị thấy chị yêu lão thiệt á nha...yêu như con trai nhớn á...chị hay gọi lão "My big Boy"...hì hì mà lão ơi mới mắc cười...
Trả lờiXóaLâu lâu cũng làm giặc ấy nhaaaaaaaa! Mà giặc cái quậy!
Trả lờiXóaĐơn giản thế thôi mà phức tạp cũng vô cùng. Tùy!
Trả lờiXóaBIẾT! Ý THỨC ĐƯỢC VẤN ĐỀ VÀ ĐÃ NHẬN THỨC QUA THỰC TẾ MẤY LÂU NAY.
Trả lờiXóaKU NÀY NÓI HAY, LÀM KHÔNG TỆ ĐÂU Á!
Đọc tâm sự này mới thấy Tỉ Hồ thật ra là đàn ông chứ không phải phụ lữ hí hí hí
Trả lờiXóaKhổ thấy bà đi đệ ơi, tỷ trả nợ muốn xỉu luôn á.....
Trả lờiXóaNói dễ- làm mới biết cái khổ...khổ đến thảm não....làm xong đi BV liên tục vì bịnh!
Trả lờiXóaHương giỏi quá , đọc cãm động không biết nói gì hơn .
Trả lờiXóaPà này coi vậy mà cũng gian truân nhỉ? May mà còn được cái kết có hậu. Hậu kiết vẫn tốt nhất. mong Pà hưởng trọn cái kết có hậu
Trả lờiXóaGiỏi chi trời...vì thời thế thế thời phải thế....
Trả lờiXóaGian truân này sao bằng thời làm dâu nhà bố con Chít! Thế này vẫn còn gọi là sướng đấy.
Trả lờiXóaChuyện bà chẳng khác gì tôi ... Chắc hai đứa sinh đôi , mình bị rơi ở đâu đó ... về hỏi lại mẹ coi sao Hương .... Đọc mà muốn rơi nước mắt , nhớ lại biết bao gian truân ...
Trả lờiXóaThôi mừ...giờ tụi mình cũng đỡ hơn rồi đừng có buồn nữa...chỉ là không hiểu nổi sao mình vượt qua nổi lúc ấy hén Pà ngại nhỏ.
Trả lờiXóaChứ lúc ấy biết làm sao ... Mình mà gục thì con biết trông vào ai ... Đấy . Động lực chính là ở chỗ đó đó ... Hương cũng vậy thôi ... Đàn bà làm tất cả vì con ...
Trả lờiXóaNgẫm lại tui nói thiệt tình làm sao mà làm nổi chời- dzị mà cũng ổn, chỉ thấy ngạc nhiên sao mình còn sống nổi.
Trả lờiXóaHá há ... Người có tính quật cường như pà ... cho vào cối giã củng chỉ trợt qua trợt lại thôi ... Đã có ông Trời đỡ cho rồi ... Chả vậy mà nhà cầm quần trông thấy pà cũng phải chạy sút quần lun ...Cho người canh pà cho đỡ sợ ... há há ...
Trả lờiXóaHờ hờ ý nhỏ chê ta cọp nhá ba ngày cũng phải nhổ ra á nhaaaaaaaaaa.....há há...
Trả lờiXóaKhông không .. Chằn ăn , trăn quấn , cá sấu ngậm 8 ngày ... không dám nuốt ....nhả vào mồm Củ Sâm ...Củ Sâm ngậm 20 năm nay .... nuốt không được , nhả không xong ... đường nào cũng chít ... Đã vậy ngậm cho chít lun ... Nàng H kêu oai oái ... Ngậm vậy ... nhột gần chít ... há há ....
Trả lờiXóaNhột- nhột quá! Hự hự!
Trả lờiXóanghĩa vợ tình chồng >>>> vậy mới bền chị hen
Trả lờiXóaMình cũng ba lăng nhăng tí tỉnh ở ngoài
Trả lờiXóaá à... cũng tính tình tang nha...
Em phải nể chị
nể không chịu nổi